Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 432: Mặt Nóng Dám Mông Lạnh

Chương 432: Mặt Nóng Dám Mông LạnhChương 432: Mặt Nóng Dám Mông Lạnh
"Bây giờ chẳng biết Hiểu Ngọc bị làm sao nữa, ngày nào cũng chẳng có việc gì khác ngoài ở nhà soi mói cả." Hàn Quốc Lâm nói.
Trần Nhu chỉ nghe mà không nói lời nào. Đây là chuyện của vợ chồng nhà người ta, cô nghe một chút thì còn được chứ mở miệng xen vào thì không thể nào,
Hàn Quốc Lâm thở dài, sau đó tới tiệm tạp hóa bên này tìm anh hai của mình để tâm sự.
Hàn Quốc Bân: "..."
"Chú nói mấy chuyện này với anh cũng vô dụng, anh không có kinh nghiệm trong phương diện này." Hàn Quốc Bân nói. Vợ anh thật sự rất hiền lành, chẳng có lúc nào cáu giận hết. Đừng nói là với anh, ngay cả với bọn nhỏ cũng chẳng có lúc nào là cô thực sự tức giận cả. Tuy rằng anh đã từng bị vợ đánh bằng roi trúc, nhưng đó là do lỗi của anh nên mới vậy.
Thực ra Hàn Quốc Lâm cũng biết vợ mình náo loạn vì việc gì, nói: "Bây giờ điều kiện cuộc sống của nhà em cũng coi như là không tệ, tại sao cô ấy vẫn chưa hài lòng nhỉ?"
Một tháng anh bán thịt kiếm được khoảng tầm một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi đồng tiền. Bởi vì năm nay được cung ứng rất nhiều thịt cho nên dù lợi nhuận không nhiều nhưng mỗi ngày cũng kiếm được không ít.
Nhìn tiền lương của anh rể Trương Giang của anh đi, một tháng cũng chỉ được bao nhiêu tiên? Đó là còn chưa tính đến việc nhà anh rể phải hiếu kính cha mẹ bên đó nữa.
Anh kiếm được trăm ba bốn mươi đồng tiền một tháng thì ít chỗ nào chứ?
Dù chi tiêu nhiều một chút thì một tháng vẫn luôn dư lại khoảng sáu bảy chục để tiết kiệm. Anh còn đang định tích cóp một chút, đến lúc đó cũng mua một cái TV về.
Thế nhưng vợ anh hết xem cái này lại nhìn cái kia không vừa mắt.
Hàn Quốc Bân không có cách nào trả lời loại vấn đề này, đành chuyển chủ đề: "Năm nay Quốc Minh nuôi không ít dê, anh nhờ đại tẩu tiện thể nhắn về rồi. Đến lúc đó để Quốc Minh bán dê cho chú, vậy là cuối năm sạp thịt của chú có thể tăng thêm lượng thịt dê cung ứng rồi."
"Dạ." Hàn Quốc Lâm gật gật đầu.
Hàn Quốc Lâm cũng không ở đây quá lâu, một lúc sau liền về nhà.
Trần Nhu ngủ trưa xong liền tới trông cửa hàng bên này để Hàn Quốc Bân ngủ trên ghế dựa.
Hàn Quốc Bân dựa vào ghế, nói: "Cuộc sống của lão tam thực sự chẳng dễ dàng gì." "Chú ấy như vậy mà không dễ dàng hả, 70% gia đình ở huyện thành đều khó khăn hơn chú ấy nhiều." Trần Nhu nói.
Tuy rằng xã hội hiện giờ đã khá hơn rất nhiều, nhưng hiện tại bên này vẫn còn có nơi chỉ trả 40 đồng tiền lương một tháng. 50 đồng tiền một tháng là đủ để nuôi sống gia đình năm miệng ăn rồi, chẳng qua phần lớn mọi người đều kiếm được 60 đồng tiền trở lên.
Mà Hàn Quốc Lâm hiện giờ kiếm được hơn trăm đồng một tháng, này còn có gì không dễ dàng chứ.
"Chủ yếu là do em dâu ba không chịu suy nghĩ cẩn thận." Hàn Quốc Bân nói.
"Việc này người ngoài không nói được, đặc biệt là chúng ta." Trân Nhu nhìn anh nói. Cô không muốn để anh xen vào chuyện này.
Hiện giờ trong lòng Tống Hiểu Ngọc có chút ghét nhà giàu, ai cũng có thể đi nói nhưng nhà bọn họ thì không thể, nếu không sẽ có thể bị nói rằng cô có tiền đương nhiên đứng nói chuyện không đau e0.
Cho tới bây giờ Trần Nhu chưa bao giờ có thói quen mặt nóng dán mông lạnh.
Cho nên nghe Hàn Quốc Lâm nói như nào thì cũng chỉ nghe như thế, tuyệt đối sẽ không tham gia vào chuyện đó.
Hàn Quốc Bân đương nhiên cũng sẽ không tham gia vào, nói: "Vợ anh vẫn tốt nhất". Trần Nhu cười nhìn vào mắt anh nói: "Vậy anh có phải thấy vợ anh tốt, cho nên cũng muốn ra ngoài mang một người về ức hiếp vợ anh không?"
"Không thể có chuyện đó xảy ra, tâm ý của anh với vợ có trời đất chứng giám, mặt trăng mặt trời soi rõ!" Hàn Quốc Bân nói.
"Nhìn thấy anh đúng là không dám" Trần Nhu hừ một tiếng.
Bởi vì lần trước chuyển nhà là do người chị dâu Trần Nhu này đi đầu cho nên Tống Hiểu Ngọc ghi hận cô, sau khi dọn xong chưa đi được nửa bước cũng đã sang đến bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận