Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 435: Tại Sao Lại Tin Tôi?

Chương 435: Tại Sao Lại Tin Tôi?Chương 435: Tại Sao Lại Tin Tôi?
Chẳng qua so sánh thì cô và Hàn Quốc Bân là hình thức vợ chồng già, còn người ta là oanh oanh liệt liệt.
Tiểu Hỏa và mấy đứa nhỏ nhà cô chơi với nhau rất thân, thường xuyên đến nhà chơi, mặc dù đã là hàng xóm nhiều năm như vậy rồi nhưng Trần Nhu và Mã Ngọc Linh cũng không thân lắm.
Trần Nhu hàng ngày phải ra cửa hàng trông cửa hàng, Mã Ngọc Linh phải đi làm, rất ít có thời gian liên quan đến nhau.
Đương nhiên Mã Ngọc Linh cũng không quá yêu thích giao tiếp với mọi người trong xóm.
Nhưng Mã Ngọc Linh rất hiện đại, tóc cũng đã làm, lại còn thích đi giày cao gót, trên cổ tay treo một cái túi, cùng với những đồ trang điểm son môi gì gì đó.
Đúng là người phụ nữ theo kịp trào lưu.
Nhưng mà ở quanh mình phong bình không phải quá tốt, này liền lấy nàng cùng nàng chủ nhiệm tình ái tin tức vì nhất.
Lần trước cũng đã âm ï một trận rồi, lần này lại náo loạn, hơn nữa lần này náo loạn có vẻ nghiêm trọng.
Nhà bọn họ vừa ăn cơm chiều xong, bên kia lại cãi nhau tiếp. Tiểu Hỏa chạy đến xin Hàn Quốc Bân đi qua đó can ngăn, Hàn Quốc Bân cũng đi qua đó.
Tóc Mã Ngọc Linh cũng đã rối loạn, công an Trần càng nghiêm trọng hơn, trên mặt còn có một dấu tay vô cùng rõ ràng.
Hàn Quốc Bân tách hai người ra, nói: "Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao? Hai vợ chồng lại đánh nhau như vậy?"
"Tôi mà đánh cô ta, chẳng lẽ cô ta lại chỉ cho tôi một bàn tay thôi sao!" Công an Trần giận dữ nói.
"Ly hôn, ngày mai đi ly hôn ngay, ai không ly hôn người đó là cháu trai!" Mã Ngọc Linh mắng.
"Ly thì ly, ai sợ cô chứ!" Công an Trần cũng cả giận nói.
Mã Ngọc Linh tức giận đến mức trực tiếp đi ra khỏi nhà, nhưng sau khi ra khỏi nhà cô ta mới phát hiện ra mình không có nơi nào để đi.
Trần Nhu vừa vặn ra đến nơi, nhìn thấy trên mặt cô ta đầy vẻ mờ mịt, cũng thuận miệng nói: "Có muốn vào trong nhà ngồi một lúc không?".
"Vâng" Mã Ngọc Linh nhìn cô, sau đó đứng dậy đi theo phía sau đến đây.
Trần Nhu đuổi bọn nhỏ về phòng làm bài tập, mở TV lên, pha cho cô ta một chén sữa mạch nha, nói: "Uống một chút lót dạ đi".
"Chị dâu, chị nói xem đây là thời đại gì chứ, tại sao lại đối xử với phụ nữ chúng ta khắc nghiệt chanh chua như vậy? đây là nhất định muốn bức em đến chết sao" Mã Ngọc Linh mặt không biểu tình nói.
Trần Nhu nhìn cô ta nói: "Không có việc gì là không vượt qua được, nói cái gì mà chết với không chết".
"Chị dâu có lẽ cũng nghe nói nguyên nhân hôm nay chúng em cãi nhau rồi đi" Mã Ngọc Linh nói.
"Ừ." Trần Nhu gật đầu.
"Em nói em không làm chuyện đó, chị có tin em không." Mã Ngọc Linh tự giễu nói.
"Chỉ cần em không làm chuyện đó, không cần người khác tin em cũng có thể đường đường chính chính" Trần Nhu nói.
Mã Ngọc Linh nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: "Như vậy là chị tin em?"
Trân Nhu nhìn người phụ nữ không có chút nào chột dạ, thậm chí ánh mắt còn có chút quật cường, gật đầu nói: "Chị tin."
Lúc mà Trần Nhu nghiêm túc nói ra hai chữ tôi tin, Mã Ngọc Linh không nhịn được mà cười khổ một tiếng.
Cô ta không nghĩ tới rằng, người đàn ông của cô ta không tin cô ta mà ngược lại vị hàng xóm mà cô ta trướng mắt này lại tin cô ta.
"Trước kia tôi khinh thường chị, chắc là chị cũng biết chứ?" Mã Ngọc Linh nói trắng ra, nhìn chăm chú vào Trần Nhu.
"Biết." Trần Nhu gật gật đầu.
"Vậy tại sao chị còn nguyện ý tin tôi?" Mã Ngọc Linh hỏi.
"Chuyện nào ra chuyện nấy, nhưng mà cô chưa từng làm, không ai có thể ấn đầu cô xuống bắt cô thừa nhận cả." Trần Nhu nói.
Việc nào riêng việc ấy, chuyện này cô hiểu rõ, trước đây cô và Mã Ngọc Linh như thế nào thì sau này vẫn như thế.
Nhưng mà rốt cuộc thì vẫn là hàng xóm gần kề nhau, cô gái này đỏ hốc mắt khóc lóc tới xin giúp đỡ, chẳng lẽ còn có thể vờ không thấy được nữa, như thế thì quá máu lạnh rồi.
Mã Ngọc Linh tự giễu nói: "Trước kia tôi chướng mắt chị, bởi vì chị là người nông thôn chuyển tới, hơn nữa sau khi tới đây còn đi bán hàng, cảm thấy chị làm cha Hàng Hàng mất mặt, công việc ở vận chuyển bộ có mặt mũi như thế mà chị còn đi làm buôn bán, này không phải mất mặt còn gì nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận