Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 436: Mau Thuẫn

Chương 436: Mau ThuẫnChương 436: Mau Thuẫn
Mặt Trần Nhu bình tĩnh cực kì, mấy lời đồn đãi với cô mà nói căn bản không đau không ngứa.
"Nhưng mà hiện tại thời đại phát triển, tôi biết tôi có ánh mắt thiển cận, nhìn những năm gần đây chị không hề nói ra nói vào, cũng không đi nói dài nói ngắn, vun vén việc nhà chăm sóc con cái thỏa đáng, là do chính bản thân tôi thiển cận hẹp hòi, tôi phải nói với chị một lời xin lỗi." Mã Ngọc Linh nói.
Có xin lỗi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Trần Nhu, cô chỉ nói: "Chuyện này của cô là như thế nào?"
Mã Ngọc Linh cắn răng nói: "Cũng không biết con quỷ lưỡi dài kia là ai, hôm qua tôi cùng với chủ nhiệm của tôi lên phố, nhưng mà lúc ay tôi đi dài cao gót, suýt chút nữa trẹo chân, là chủ nhiệm đỡ cánh tay tôi, bên cạnh tôi còn có hai vị đồng nghiệp nữa mà. Cũng không biết là ai nhìn thấy, về nhà đã lan truyền thành tôi với chủ nhiệm tay trong tay đi dạo phối"
Cô ta làm sai cái gì chứ? Chẳng qua sau đợt mở cửa cải cách thì bắt đầu theo trào lưu mà trang điểm một chút mà thôi, thế mà đã bị phê phán thành như vậy, đã thế còn bị dán lên cái nhãn không đứng đắn.
Cô ta tô son môi, cũng làm một cái đầu tóc xoăn, và là đi sang tận tỉnh thành bên kia làm, bên này căn bản là không có tiệm làm tóc. Chân đi giày cao gót, mặc một chiếc váy đỏ.
Nhưng mà mấy bà cụ đó nhìn thấy cô ta là mặt mày nhăn nhúm, mới có chút như vậy đã gió thổi cỏ lay, vậy là câu "tôi nhìn là biết cô ta không phải loại người đứng đắn" cứ thế thốt ra.
Cô ta đường đường chính chính, do đó, cả đời này cô ta chỉ có quan hệ với mỗi người đàn ông nhà mình kia, điều này cô có thể thề với trời.
Thế nhưng khiến cô tức chết là tên đàn ông kia thế mà cũng hoài nghi cô ta, vì chuyện này mà hai người đã cãi nhau vài lần rồi!
Sau khi nghe một hồi, Trần Nhu cũng dần dần hiểu rõ vì sao lại có chuyện này.
Nhưng mà phải nói thật, có thể nói chuyện rộng rãi thoải mái như vậy, còn dùng giọng điệu lưu loát như thế này, thật sự Trần Nhu không cảm thấy Mã Ngọc Linh sẽ làm ra được loại chuyện này.
Cô nhìn người không dám nói nhìn 10 đúng 10, nhưng mà đúng 7 phần thì vẫn có thể, xác thực Mã Ngọc Linh chưa từng làm.
"Cô đánh nhau với công an Trần?" Trần Nhu hỏi.
"Anh ấy nào dám đánh tôi, nếu mà anh ấy dám xuống tay với tôi thì tôi đã sớm ly hôn rồi, là tôi đánh anh ấy!" Mã Ngọc Linh hu một tiếng, nói.
Đừng nhìn hai người bọn họ nói qua nói lại mà lầm tưởng, đều là một mình cô ta đánh công an Trần. Có câu nói công an Trần nói không sai, với cái dạng này của cô ta không chịu nổi một cái tát của hắn.
Thế nhưng hắn không dám đánh cô ta.
"Ý tứ của công an Trần cô hiểu chứ?" Trần Nhu nhìn cô ta rồi nói.
"Đương nhiên tôi hiểu, anh ấy muốn ly hôn với tôi, ghét bỏ tôi già rồi không còn xinh đẹp nữa, muốn ra ngoài tìm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp!" Mã Ngọc Linh mắng.
Trần Nhu cười một tiếng: "Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ lắm nhi? Công an Trần cũng không có ý này."
Nếu mà thật sự muốn ly hôn, thì với cái đầu không khác Hàn Quốc Bân lắm của công an Trần, lại còn với thân thể còn rắn chắc hơn so với Hàn Quốc Bân, bàn tay với khung xương không sai biệt lắm thì một bạt tay đi xuống, với cái tính tình nóng như lửa này của Mã Ngọc Linh, hai người chắc chắn sẽ ly hôn.
"Nếu anh ấy không có ý tứ này thì sao lại dễ nghe lọt tai mấy lời đó như thế, nghe được mấy lời đồn đại vớ vẩn bên ngoài là về nhà bắt đầu gây sự với tôi!" Mã Ngọc Linh nói.
"Vậy nếu ở bên ngoài hắn bị đồn là đang qua lại với một cô gái trẻ khác cô sẽ nghĩ như thế nào?" Trần Nhu hỏi.
"Anh ấy sẽ không, với cái đầu thiếu một cái gân kia, không phải loại người có tâm địa phong lưu." Mã Ngọc Linh rất chắc chắn mà nói.
Trần Nhu cười nói: "Xem ra vợ chồng hai người vẫn rất tín nhiệm nhau."
"Tôi tin anh ãy cái gì, tôi đang hận anh ấy gần chết!" Mã Ngọc Linh cắn răng: "Lần trước cũng như thế này, nghe được chút tin đồn bắt đầu cãi vã với tôi, lần này càng hung hăng hơn, còn đập phá cả đồ đạc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận