Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 438: Từ Chức

Chương 438: Từ ChứcChương 438: Từ Chức
Mã Ngọc Linh trợn trắng mắt: "Chị nghĩ đi đâu thế, tôi còn chưa muốn phạm pháp!" Nếu cô ta dám làm việc phạm pháp thì ông chồng cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"vậy cô muốn làm gì?" Trần Nhu hỏi.
"Tôi muốn tới thành phố bên cạnh tìm người!" Ý chí chiến đấu của Mã Ngọc Linh sục sôi, nói: "Tôi muốn đi mời thợ uốn, cắt tóc tới đây, mở một tiệm uốn tóc, không chỉ có uốn tóc thôi còn có váy đỏ, tôi muốn cả đường phố đều mặc váy đỏ như tôi!"
Trần Nhu "..."
"Tôi sẽ không nhận thua, muốn tôi bỏ trang điểm để trông quê mùa như mấy bà cô đó, tại sao cơ chứ? Mấy bà cô đó già rồi còn không để bọn trẻ chúng ta theo đuổi mốt thịnh hành với thời thượng sao, chẳng lẽ không xem tỉ vi, các minh tỉnh trong ti vi đều có cách ăn mặc như tôi mà!" Mã Ngọc Linh nói.
"Tôi chúc cô thành công trước." Trần Nhu gật gật đầu, nói.
Cô không biết chuyện làm ăn này sẽ như thế nào, nhưng mà trong thành phố này còn chưa có tiệm uốn tóc nào đâu, nhưng mà mấy thứ thời thượng sẽ bắt đầu lưu hành như vậy, tỉnh thành bên kia đã lưu hành rồi, sớm muộn gì bên này cũng sẽ có, cho nên có kém cũng không kém đến mức lỗ sạch vốn, chachan là có thể thử xem sao.
"Vậy chị có muốn làm cùng tôi không?" Mã Ngọc Linh nhìn cô nói.
Trần Nhu: "... Tôi làm gì có thời gian, tôi còn hai cái cửa hàng cần trông coi kia kìa."
"Không cần chị phải qua đó, đầu tư tiền là được, nếu mà chị tin tôi, tôi sẽ đi tìm người và tôi sẽ quản lý tiệm, chị chỉ cần ngồi chờ chia hoa hồng là được, trừ đi chi phí tiêu hao thì lợi nhuận chúng ta chia đôi, bản thân tôi khinh thường việc tích quỹ đen, chị có thể yên tâm tuyệt đối." Mã Ngọc Linh nói với cô.
Trần Nhu: Này không phải là tới đây tìm khuyên nhủ, muốn nghe vài lời khuyên sao, tại sao tự dưng lại nói đến chuyện buôn bán rồi?
"Cô về hỏi công an Trần nhà cô trước đi rồi nói sau." Trần Nhu nói.
Cái tính tình nói gió muốn mưa này, đúng là mười phần tinh thần thép đây.
"Hỏi anh ấy làm gì, tôi vì anh ấy mà hi sinh lớn như thế, nếu anh ấy dám ngăn cản tôi đi con đường khác vậy thì tôi liền trực tiếp kéo anh ấy tới cục dân chính ly hôn!" Mã Ngọc Linh nói.
Trần Nhu uyển chuyển khuyên bảo: "Tôi sợ tôi không lo liệu được hết quá nhiều việc, chỉ đầu tư tiền mà không đi quản lý, này thì ngại đến mức nào chứ?"
"Chị đừng từ chối, là tôi thấy thanh danh chị cũng coi như tốt nên mới muốn hợp tác với chị, tôi nói với chị này, mấy cái này ở tỉnh thành bên kia đặc biệt nổi, lần trước vốn dĩ tôi muốn mua hai bộ quần áo thật đẹp nhưng lại thấy trong thành lưu hành như thế nên cũng mua mấy cái giống của họ, sau chỗ chúng ta khẳng định cũng sẽ phổ biến hơn, đến lúc đó không sợ không kiếm được tiền." Mã Ngọc Linh nói.
"Thanh danh gì chứ, chắc là sợ thấy tiền vốn quá lớn nên công an Trần nhà cô không đồng ý nên mới muốn tới tìm tôi hợp tác đúng không?" Trần Nhu đã bắt đầu bị cô ta thuyết phục, nói.
Cô cũng thấy được trên ti vi, đúng thật là trở thành trào lưu.
"Ít nhiều cũng có băn khoăn về phương diện này" Mã Ngọc Linh nói, nhìn cô: "Vậy cô có định hợp tác hay không đây?"
"Cô đủ chưa vậy, tôi thấy cô chẳng có tí kinh nghiệm nào vê phương diện này cả." Trần Nhu nói cô ta.
"Kinh nghiệm không phải là trải nghiệm rồi rút ra sao, trước kia chị mở cửa hàng chẳng phải cũng không có kinh nghiệm ư? Chúng ta không cần nhiều quá, chỉ cần lấy hai bộ máy móc về là được, sau đó cứ xem xét đã, nếu mà làm ăn tốt thì mua thêm sau." Mã Ngọc Linh nói.
Trần Nhu cũng không biết tại sao cô đang khuyên bảo lại đột nhiên nhảy tới cái chủ đề này, nhìn cô ta, nói: "Vậy cô đi tìm hiểu trước đi, tìm hiểu được thì về nói với tôi, tôi chưa biết gì về mảng này cả."
"Được rồi." Mã Ngọc Linh cũng không trông cậy vào việc cô sẽ đáp ứng ngay lập tức, lại lần nữa tìm được mục tiêu nên không còn uể oải như ban nãy nữa, nói: "Làm phiền rồi, tôi đi về trước."
Trần Nhu liền tiễn cô ta ra ngoài.
Ngay sau đó Hàn Quốc Bân cũng trở về, cảm thấy thật thần kỳ, hỏi: "Vợ ơi, em nói với cô ta như thế nào vậy, để cô ta vừa về cái là từ chức luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận