Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 439: Ý Tưởng Kinh Doanh

Chương 439: Ý Tưởng Kinh DoanhChương 439: Ý Tưởng Kinh Doanh
Anh cũng đang nói chuyện với công an Trần, công an Trần cũng biểu đạt ý tứ với anh rằng muốn nhờ vợ anh ra mặt khuyên nhủ nhưng mà vợ hắn khẳng định là sẽ không đáp ứng, đây là điểm mâu thuẫn lớn nhất.
Nhưng không nghĩ tới cô ta tới nhà anh ngồi một hồi, vừa về đã nói rằng mình muốn từ chức, không làm công việc kia nữa.
Trân Nhu cười một tiếng: "Anh chờ mà xem, phía sau cô ấy còn làm lớn nữa." Lại nói tiếp tuy rằng làm hàng xóm với Mã Ngọc Linh lâu như vậy rồi, nhưng thật lúc là lần đầu biết cô ta có cái tính tình như vậy.
Hàn Quốc Bân lộ vẻ mặt hoang mang.
"Anh không cần hiểu, chuyện phụ nữ thôi." Trần Nhu xua xua tay.
Bởi vì Mã Ngọc Linh đã nhượng bộ, trực tiếp từ chức, công an Trần cũng không nắm mãi không buông nữa, nhưng mà sau khi nghe vợ hắn nói muốn mở một tiệm uốn tóc thì mặt mày công an Trần vẫn nhăm dúm dó lại.
"Chuyện này là em hợp tác với mẹ Hàn Hàng, phẩm đức của chị ấy như thế nào anh cũng rõ ràng rồi, cả cái khu này em cũng không tìm được ra người thứ hai có phẩm đức như chị ấy, chị ấy đã đồng ý hợp tác với em rồi anh còn không yên tâm gì nữa?" Mã Ngọc Linh nói với anh.
"Được rồi được rồi, em muốn làm thì làm." Công an Trần nói.
"Lập tức đi bưng chậu nước rửa chân cho em tử tế, chuyện này em sẽ bỏ qua cho anh, bằng không với chuyện hôm nay, anh liền cút tới phòng con trai mà ngủi" Mã Ngọc Linh nói.
Trên mặt còn có vết cào thì công an Trần còn có thể nói gì? Người đàn bà này thật sự rất đanh đá, cũng chỉ có thể bưng chậu nước vào rửa chân cho cô ấy để cô ấy sai xử như nô tài cho hả giận.
Mã Ngọc Linh vừa ra ngoài mọi người đã bàn luận sôi nổi, có vài lời nói vô cùng độc miệng, nói ra rồi cô ta vẫn không thể tự chứng minh trong sạch nếu không sẽ bị chặn miệng bằng câu nói có tật giật mình.
"Nếu mà có tật giật mình sao nhiều năm trước còn không từ chức ra ngoài làm? Mã Ngọc Linh tôi là đường đường chính chính chỉ là vì thanh danh của công an Trần nên mới xin nghỉ việc, mọi người không cần lắm lời nữa." Lúc mà Trần Nhu nghe được thì nói như vậy với họ.
Trên mảnh đất tiểu khu này, thanh danh của Trần Nhu và Mã Ngọc Linh có thể nói là phát triển theo hai hướng cực đoan.
Mã Ngọc Linh là không tốt còn Trần Nhu là tốt, trong mắt lớp người già ở đây phải nói là vợ hiền mẹ thảo, vượng phu ích tử. Đương nhiên lời này năm nay mới bắt đầu lưu truyền.
Chứ trước kia Trần Nhu cũng biết, có không ít người nói là cô đứng ra buôn bán là làm mất mặt chồng mình.
Nhưng sau này những cách nói đó dần dần ít đi bởi phố lớn ngõ nhỏ các gia đình bày hàng vỉa hè không còn hiếm thấy nữa.
Đương nhiên, sở dĩ năm nay thanh danh đột nhiên tốt như vậy công lớn vẫn là của con trai trưởng cô mang về cho cô đó.
Năm nay hiệu trưởng Chu tự mình tới tận nhà, cái danh học bá của lão đại Hàn Hàng bắt đầu nổi khắp khu này.
Thời đại này cái gì đáng giá nhất? Chính là sinh viên.
Những đứa trẻ còn đi học chính là những đứa trẻ ưu tú, càng không nói đến Hàn Hàng có thể làm hiệu trưởng tìm tới thăm nhà, mà cha mẹ có thể nuôi dạy ra đứa con như vậy thì có thể kém cỏi được sao?
Lại nghĩ tới nhiều năm như thế, Trần Nhu đều ổn định vững chắc còn ôn hòa khiêm tốn, năm trước con trai cô đi thi huyện cô cũng không lộ ra ngoài, con trai đứng đầu toàn khối cô cũng không kể với ai.
Vì thế mà dần dần mọi người đều gắn cho cô cái mác người mẹ tốt lại khiêm tốn, hơn nữa sau khi Hàn Quốc Bân nghỉ việc cũng đi ra cửa hàng phụ cô làm thanh danh cô càng ngày càng tăng lên.
So với cảnh Mã Ngọc Linh đi giày cao gót tô son môi làm tóc xoăn mặc quần đỏ ra đường thì tốt hơn nhiều.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, hàng xóm thỉnh thoảng mới thấy Mã Ngọc Linh đi ra khỏi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận