Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 440: Con Gái Nuôi

Chương 440: Con Gái NuôiChương 440: Con Gái Nuôi
Vào thời điểm tháng 9 lúc mà bọn nhỏ bắt đầu khai giảng, cửa hàng uốn tóc của Mã Ngọc Linh bắt đầu mở cửa.
Cũng không biết cô đào người kiểu gì, mà mời được một thợ uốn tóc từ thành bên kia về, còn mua hai bộ máy móc, mặt tiền đặt cửa hàng cũng do cô ta tự mình đi tìm.
Cũng theo như trước đây cô ấy đã nói, Trần Nhu chỉ cần đầu tư tiền là được, việc còn lại để cô ấy lo.
Dưới sự kiến nghị của Trần Nhu, Mã Ngọc Linh phát không ít tờ rơi ra ngoài, bên trên có in ấn các kiểu tóc lưu hành của minh tỉnh và địa chỉ cửa hiệu.
Ở trước cửa hiệu thì dán không ít poster của các minh tinh, đều là các minh tinh vừa đẹp vừa có khí chất.
Hơn nữa bao ngày đầu mới khai trương còn giảm giá 50%, uốn tóc chỉ lấy một nửa giá, thế thì chẳng lẽ các cô gái tuổi trẻ không đến thử ư?
Bản thân Mã Ngọc Linh chính là chiêu bài của cửa hiệu, cô ấy có gương mặt mỹ nhân trứng ngỗng, lớn lên cũng không tồi, hơn nữa còn ăn mặc trang điểm thời thượng có vẻ đặc biệt theo trào lưu.
Người ta nhìn thấy là muốn học theo, một lần thử thì sẽ có lần thứ hai, vì thế chậm rãi sẽ có nhiều người thử hơn. Mà cửa tiệm uốn tóc của Mã Ngọc Linh cũng là mở ra như thế.
Sang tháng, cô cầm một nửa số tiền vốn từng đem đi đầu tư cùng Trần Nhu mang tới đây: "Chúng ta chia đôi nhé. Sổ sách thì cô tự kiểm tra đi, số tiền này là đã chia đôi rồi đấy."
"Nhiều như vậy hả?" Trần Nhu kinh ngạc hỏi.
"Cũng tạm được thôi. Sau này tôi còn định mở thêm một cửa hàng trang phục nữa, chuyên môn bán váy vóc, quần áo, giày cao gót và cả son môi nữa. Cô có muốn cùng làm với tôi không?" Mã Ngọc Linh hỏi.
"Cô đây là muốn trở thành người tiên phong dẫn đầu phong cách thời trang của huyện thành chúng ta đấy à." Trần Nhu cười nói.
Mã Ngọc Linh nói: "Tôi tự mình ăn mặc đẹp thì mấy người đó bảo tôi là áo quần lố lăng. Đã vậy tôi sẽ khiến cho tất cả những phụ nữ yêu cái đẹp của cả huyện thành này đều ăn diện đều trang điểm, để tôi xem xem mấy người đó có dám ăn không nói có được nữa hay không!”
"Được thôi, cùng hợp tác tiếp. Tiền vốn cần bao nhiêu mang sổ sách lấy tới đây, tôi góp sáu cô góp bốn." Trần Nhu cười nói.
"Góp bằng nhau là được rồi." Mã Ngọc Linh nói.
"Tôi không đi quản lý, sau này đều do cô bận rộn hết mà. Lợi nhuận thu được thì cô lấy sáu phần, tôi bốn thành phần." Trần Nhu cũng liền nói. "Đừng có nói mấy lời khách sáo đó với tôi, cũng nhờ cô mà tôi mới quyết định làm như vậy mà." Mã Ngọc Linh nói.
Sau khi quyết định làm rồi, cô mới biết được thì ra muốn kiếm được tiền khi làm buôn bán cũng chẳng khó như mình đã nghĩ!
Đương nhiên mau chốt nhất chính là, kiếm được còn nhiều hơn cả trước kia nữa. Số tiên kiếm được từ khi bắt đầu buôn bán còn gấp ba lần tiền lương trước đây của côi
Nếu sớm biết làm buôn bán kiếm được nhiều như vậy thì cô đã làm từ sớm rồi.
Đương nhiên linh cảm đều đến từ Trần Nhu bên này. Nếu không tới nơi này tâm sự trò chuyện vài câu cùng Trần Nhu thì cô sẽ không hề nảy ra được ý tưởng này mà cứ mãi tin vào những lời đồn vô căn cứ kia rồi.
Mà cô cũng biết cái tính tình kia của tên chồng nhà mình, nếu cứ vậy mà nói với anh ấy thì cuối cùng gia đình nhà này sẽ bị những lời đồn đãi của mấy người đó hại cho tan nát mất.
"Cô muốn để cho Chanh Tử làm con gái nuôi của tôi không?" Mã Ngọc Linh còn hỏi thêm.
Trần Nhu cười cười: "Cô thật sự nghĩ vậy luôn hả."
"Gì mà thật sự nghĩ vậy chứ? Mấy đứa nhỏ nhà cô tôi nhìn đứa nào cũng thấy thích, nếu không tôi đã không để Trần Tiểu Bằng chơi thân với chung như vậy rồi. Con nhà người ta qua đó tôi đều muốn trực tiếp đuổi người, mấy đứa nhỏ nhà cô tôi chưa phải đuổi đứa nào đi cả, tuy là lúc ấy tôi không có ấn tượng tốt với cô." Mã Ngọc Linh nói.
Lời này thực ra đúng là lời nói thật.
Nhưng đó cũng là bởi vì bốn đứa nhỏ trong nhà Trần Nhu đều rất sạch sẽ gọn gàng. Ngay cả lão tứ, Trần Nhu cũng sửa soạn cho bé gọn gàng ngay từ nhỏ, mùa hè đến ngày nào cô cũng tắm rửa cho bé thật sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận