Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 441: Muốn Từ Chối

Chương 441: Muốn Từ ChốiChương 441: Muốn Từ Chối
Mùa đông, cuối tuần nào bọn nhỏ cũng đi theo cha chúng tới nhà tắm để tắm rửa. Đều là những đứa trẻ ưa sạch sẽ, Mã Ngọc Linh đương nhiên sẽ không ghét bỏ chúng.
Đương nhiên một phần là do ngày nào con trai mình cũng tới bên này chơi, cô muốn đuổi người cũng không mở miệng nổi.
Trần Nhu cười cười.
"Con trai thì chính tôi cũng có rồi, tôi chỉ muốn một đứa con gái thôi. Thế nhưng lúc ấy sinh Trần Tiểu Bằng tôi bị cô em chồng kia đẩy ngã, suýt chút nữa thì không sinh nổi, bị thương thân mình. Mãi lúc sau mới biết là mình không mang thai được nữa." Mã Ngọc Linh nói.
"Thật hả?" Trần Nhu nhíu mày.
"Đây đều là chuyện cũ năm xưa rồi. Vì lý do đó mà tôi náo loạn với gia đình bên đó, trực tiếp dọn ra ở riêng. Mỗi năm chúng tôi chỉ gửi chút tiền về thôi chứ một bước cũng không thèm quay về nhà đó nữa. Cũng coi như là thanh tịnh." Mã Ngọc Linh nói.
Lúc ấy cô không chỉ bị em chồng đẩy ngã mà còn bị mẹ chồng động tay động chân. Hai mẹ con nhà kia cùng nhau đánh thai phụ là cô.
Đời này Mã Ngọc Linh sẽ không bao giờ hòa hảo được với nhà chồng bên kia nữa, trừ bỏ tiền gửi về hàng năm thì những thứ khác đừng có mà mơ.
"Được thôi, chờ Chanh Tử về tôi sẽ nói với con bé. Có thêm người yêu thương con bé sao tôi có thể từ chối được?" Trần Nhu cười đáp.
"Vậy cô hỏi thử một chút xem. Nếu con bé bằng lòng nhận người mẹ nuôi là tôi, về sau khi xuất giá tôi cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần của hồi môn cho con bé!” Mã Ngọc Linh nói.
"Mới bao lớn mà đã nói về chuyện xa như vậy rồi." Trần Nhu cười nói.
Trần Nhu cũng nói chuyện này với Hàn Quốc Bân. Anh còn có chút không hài lòng: "Đừng dạy hư con gái của anh là được."
Hàn Quốc Bân vốn là một người đàn ông cổ hủ, cho nên thực ra anh cũng không thích cách ăn mặc của Mã Ngọc Linh cho lắm.
Trần Nhu trừng mắt nhìn anh: "Con gái anh là dạng gì mà anh không rõ ràng sao? Thế nhưng em thấy Ngọc Linh không tồi chút nào."
Trước kia thì chưa biết rõ, nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi thì phát hiện cô ấy là một người thẳng tính, có điểm tương tự như đại tẩu của cô.
Một khi đã chán ghét ai thì cô ấy tuyệt đối sẽ không giao tiếp với người đó, là một người thằng thắn thật thà.
Còn về cách ăn mặc của cô ấy thì thật ra sau này rất phổ biến, chẳng qua hiện tại xác thực là có chút đi quá thời đại. Nhưng mặc vậy thì cứ mặc đi, có sao đâu chứ, chính mình thích là được rồi.
"Vậy còn hỏi anh làm gì nữa, trong lòng em cũng đã đồng ý rồi rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cười cười: "Vậy anh cũng đừng ngăn cản đấy."
Hàn Quốc Bân còn có thể nói gì được nữa, vợ anh vui là được rồi.
Những đứa nhóc đã tan học cũng chỉ có Hàn Chanh và một cô bé hàng xóm cùng nhau trở về, những đứa bé trai khác không về cùng à rủ nhau đi chơi bóng rổ.
Trân Nhu liền hỏi con gái: "Chanh Tử, con cảm thấy dì Linh của con là người như thế nào?"
"Khá tốt ạ. Lần trước con qua đó chơi, dì Linh còn cho con cầm nửa quả dưa ấu về nhà ăn." Hàn Chanh vừa đi rửa sạch cà chua để ăn vừa nói.
"Mấy lời đồn đãi về dì Linh ngoài kia cũng không phải là quá tốt." Trần Nhu nhìn bé nói.
"Còn không phải bởi vì dì Linh là hạc trong bầy gà sao, những lời đồn đãi vô căn cứ đó đều là bảo sao hay vậy hết. Con, anh hai với lão tứ thường xuyên qua bên đó chơi mà, con chẳng thấy dì Linh có điểm nào không tốt cả." Hàn Chanh lắc đầu nói.
Trần Nhu cười cười, nói: "Vậy con có muốn nhận dì Linh của con làm mẹ nuôi hay không?"
"Mẹ nuôi?" Hàn Chanh ngây ngốc nhìn mẹ mình rồi nói: "Sao phải nhận dì Linh làm mẹ nuôi chứ, con có mẹ rồi mà."
Trần Nhu nghe xong cũng cảm thấy khá vui vẻ, cười nói: "Mẹ là mẹ, mẹ nuôi là mẹ nuôi chứ. Nếu con muốn nhận mẹ nuôi thì cứ nhận, còn nếu như con không muốn thì thôi vậy."
"Tại sao đang êm đẹp lại để con đi nhận mẹ nuôi vậy?" Hàn Chanh định từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận