Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 442: Thời Thượng

Chương 442: Thời ThượngChương 442: Thời Thượng
"Không phải mẹ nói mà là dì Linh của con đề nghị đấy. Dì ấy nói mình chỉ có một đứa con trai là Trần Tiểu Bằng nên rất muốn có một đứa con gái, nhưng không thể sinh được nữa. Dì ấy thấy con ngoan ngoãn nên muốn nhận con làm con nuôi, còn nói chờ sau này đến lúc con xuất giá thì sẽ chuẩn bị cho con một phần của hồi môn." Trần Nhu cười nói.
"Con mới bao lớn mà mọi người đã nghĩ xa vậy rồi." Hàn Chanh nói.
Trần Nhu cười cười: "Nói như vậy là con đồng ý rồi?"
"Dạ." Hàn Chanh liền gật đầu.
Chẳng cần phải nói đến việc thêm của hồi môn hay không, đây là đề nghị của dì Linh, cũng là mong muốn của dì ấy. Cô bé bên này cũng có ấn tượng không tồi với dì Linh, nhận thêm một người mẹ nuôi kết nghĩa cũng không hề ấn gì cả.
Mã Ngọc Linh thực sự rất cao hứng.
Công an Trần tên thật là Trần Hiểu Lý, chẳng qua mọi người đều quen gọi anh là công an Trần rồi.
Công an Trần cũng vô cùng cao hứng. Anh nói chuyện khá hợp với Hàn Quốc Bân, Trân Nhu cũng là một người thông tình đạt lý, hiện giờ vợ anh nghỉ làm ở đơn vị, may mà còn có cô giúp đỡ. Hơn nữa cô có thể giáo dục con cái tốt như vậy, làm thân thêm một chút cũng chẳng có hại gì.
Ngày hôm sau Mã Ngọc Linh liền đi mua hai cái váy cho Hàn Chanh, ngoài ra cô còn mua cho bé một số đồ lặt vặt khác nữa.
"Vậy về sau Chanh Tử em cũng là em gái của anh rồi." Trần Tiểu Bằng cười nói.
"Nếu ở trường có người dám bắt nạt em gái con, không cần biết nó là con nhà ai mà cứ đánh nó luôn. Đánh xong mà bị gọi phụ huynh thì để mẹ lên giải quyết sau!" Mã Ngọc Linh hùng hồn nói.
Khí phách này khiến cho mọi người dở khóc dở cười.
Dù sao cuối cùng việc nhận con nuôi này cũng đã xong xuôi, hai nhà cũng bởi vì vậy mà càng thân nhau hơn.
Hàng xóm xung quanh thấy hai gia này luôn ăn cơm cùng nhau thì đều rất buồn bực. Tại sao Trần Nhu lại hợp tác làm ăn cùng với Mã Ngọc Linh như vậy chứ?
Đây không phải sẽ liên lụy đến thanh danh của chính mình hay sao.
Có một đại nương có ấn tượng không tồi với Trần Nhu hỏi như vậy.
"Ngọc Linh chưa từng làm những việc đó. Vì chứng minh sự trong sạch của mình mà cô ấy đã từ bỏ một công việc tốt như vậy rồi. Mọi người đều là phụ nữ, cũng nên khoan dung với nhau một chút, đừng mãi phán xét cô ấy như vậy." Trần Nhu nói. "Cô ta trang điểm thành như vậy kia kìa. Nếu cô ta là người tốt thì sao có thể như vậy được?" Đại nương này không đồng tình nói.
"Đại nương, bao lâu rồi bác không lên phố vậy? Bây giờ bên ngoài rất nhiều người đều trang điểm như vậy mà. Con dâu nhà họ Tiêu kia kìa, hôm qua cô ấy vừa mới tới chỗ Ngọc Linh bên kia để làm tóc đấy ạ." Trần Nhu nói.
"Tiêu lão thái thái tức giận lắm đấy." Đại nương này nói.
"Lão nhân gia vẫn là nên tâm bình khí hòa thì hơn, cũng đừng quan tâm đến chuyện của người trẻ tuổi nhiều như vậy. Bây giờ là thời đại mới rồi, những minh tỉnh nổi tiếng kia đều ăn mặc trang điểm như vậy mà. Đây không phải là vấn đề về nhân phẩm, về sau đại nương bác nhìn nhiều sẽ thành quen thôi." Trần Nhu nói.
"Ở mặt giáo dục con cái thì cháu chẳng có điểm nào sai sót cả, nhưng ở phương diện này thì cháu đúng là hồ đồ." Đại nương kia ngoan cố nói như vậy.
Nói xong bà liền đi mất, Trần Nhu: "..". Thật sự không hiểu sao phải nhiệt tình quan tâm đến cách sống của người khác như vậy. Chính mình tự sống tốt cuộc sống của bản thân không phải tốt hơn sao.
Nhưng không thể không nói, danh tiếng của tiệm uốn tóc này của Mã Ngọc Linh đang chậm rãi lan truyền. Lúc đầu chỉ mua hai cái máy uốn tóc, nhưng sau này lại phải mua thêm hai máy nữa, gia tăng số lượng máy lên tới bốn cái.
Nhưng mặc dù như vậy cũng vẫn có không ít người đang chờ xếp hàng, mọi người đều cầm tạp chí minh tỉnh nhìn xem mẫu nào đẹp hơn để làm mẫu đó.
Hơn nữa người nhiều cũng náo nhiệt, lại đây bên này uốn tóc cũng không thiếu đề tài.
"Nhìn thực sự rất thời thượng. Thế nhưng nếu tôi mà làm kiểu này xong, lúc về nhà mẹ chồng tôi nhất định sẽ mắng tôi không an phận." Một cô vợ mới tới nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận