Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 443: Vợ Kiếm Nhiều Tiền Hơn Chồng

Chương 443: Vợ Kiếm Nhiều Tiền Hơn ChồngChương 443: Vợ Kiếm Nhiều Tiền Hơn Chồng
"Mẹ chồng của cô là người niên đại nào, chúng ta lại là người niên đại nào? Cũng may mà hiện giờ đã là thời đại mới, nếu không chúng ta cũng không có cơ hội được trang điểm đẹp như vậy đâu. Tính thử mà xem, tuổi trẻ của chúng ta còn lại mấy năm chứ?" Người chị em đưa cô ấy tới đây uốn tóc nói như vậy.
Lời này đã nói lên tiếng lòng của không ít người trong này. Sau này tuổi lớn rồi, muốn làm tóc cũng chẳng làm nổi nữa.
Hơn nữa hiện giờ trên đường thượng xuất hiện không ít người uốn tóc xoăn, đây quả thực chính là trào lưu cực kỳ thời thượng.
Trần Nhu tới đây xem thử thấy người đến xếp hàng cũng không ít, cho nên cô liền kiến nghị với Mã Ngọc Linh mua thêm hai cái máy uốn tóc.
"Bốn cái cũng đủ nhiều rồi." Mã Ngọc Linh nói.
"Lại tăng thêm hai cái nữa cửa hàng cũng dùng đến mà. Cứ mua đi, thừa dịp này đang chỉ có mình chúng ta làm, nếu không về sau những người khác học theo chúng ta thì lượng khách hàng cũng bị phân đi không ít." Trần Nhu nói.
Mã Ngọc Linh hơi ngẩn người một chút, sau đó gật đầu nói: "Vậy được, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ ngày mai đưa thêm máy tới đây!" Trần Nhu không nói gì thêm nữa. Có sáu cái máy uốn tóc, đương nhiên là sẽ càng tốt hơn.
Đảo mắt đã tiến vào tháng 10, Trần Nhu cũng thực sự rất bận.
Đang là lúc thu hoạch vụ thu, nhiều lương thực như vậy đều bắt đầu được chở tới trong thành, từ đầu tháng 9 đã bắt đầu bận bịu, bận đến thẳng cuối năm.
Sau khi cửa hàng uốn tóc bắt đầu ổn định, Mã Ngọc Linh lại bắt đầu chuẩn bị mở một cửa hàng trang phục mới.
Váy vóc, quần áo, còn có son môi, giày cao gót, kính mắt, áo cánh dơi,.. tất cả đều có đủ.
Những việc này đều tự cô ấy bận rộn, Trần Nhu không rảnh đi quản lý. Vậy nên đến tháng 10, khi Hàn Chanh cầm sổ sách của mẹ nuôi mình tới đây cho cô xemthì cả người Trần Nhu đều ngây ngốc.
"Mẹ nuôi bảo con mang tới đây cho mẹ để mẹ xem qua, đây là lợi nhuận của tháng này." Hàn Chanh nói.
"Mẹ nuôi của con đúng là có năng lực mà, mới bao lâu mà đã kiếm được nhiều đến vậy rồi." Trần Nhu chậc lưỡi nói. Lợi nhuận này đã gần 1000 rồi, sau khi chia đều thì mỗi người có thể kiếm được khoảng 500 đồng tiền!
"Mẹ nuôi nói hiện tại gần cuối năm cho nên sẽ tương đối nhiều, chờ qua năm sau thì việc buôn bán sẽ kiếm được ít dần." Hàn Chanh nói. Trần Nhu gật gật đầu.
Buổi tối Mã Ngọc Linh liền mang tiền tới đây cho cô, hai người cùng chia đều.
Trần Nhu nhìn mặt cô ấy hiện giờ nửa điểm uể oải của ngày xưa cũng không còn, ngược lại, cô ấy cực kỳ tự tin.
"Cha nuôi Chanh Tử biết chưa, anh ấy nói như thế nào?" Trần Nhu cười hỏi.
"Còn có thể nói sao được nữa, trực tiếp ngậm miệng." Mã Ngọc Linh đắc ý nói: "Tên gấu lớn kia ấy hả, số tiền một tháng tôi kiếm được ngang với nửa năm làm việc của anh ấy luôn. Bây giờ ở trước mặt tôi anh ấy chẳng dám hó hé câu nào hết."
Trần Nhu bật cười, nói: "Ôn nhu chút nào, đừng kiêu ngạo chứ. Trước kia anh ấy kiếm được nhiều hơn cô nhiều, anh ấy vẫn rất thương cô mà."
"Cũng đâu có kiêu ngạo đâu, chỉ có chút tự hào thôi mà. Trước đây tôi tức đến phát nghẹn, muốn làm ra chút thành tích ấy mà." Mã Ngọc Linh nói.
Hiện giờ đạt được thành tựu này khiến cô càng thêm tự tin hơn.
Mã Ngọc Linh tới đây tìm Trần Nhu nói chuyện, còn công an Trần thì cùng Hàn Quốc Bân uống ít rượu ăn chút đậu phộng.
"Sao thế?." Sau khi uống vài ba ly vào bụng, Hàn Quốc Bân hỏi.
"Tiền vợ anh kiếm được mỗi tháng nhiều hơn hay ít hơn so với anh vậy?" Công an Trần hỏi.
Hàn Quốc Bân sao có thể không biết tâm tư này của anh ấy, đáp: "Từ sau khi nghỉ việc, tôi liền bắt đầu buôn bán cùng với vợ tôi, anh nói thử xem?"
Công an Trần cười nói: "Vợ anh có nói gi anh không?”
"Đó là vợ tôi mà, sao cô ấy có thể nói gì tôi cơ chứ, chẳng nói gì ả." Hàn Quốc Bân nhìn anh ấy hỏi: "Cửa hàng uốn tóc và cửa hàng trang phục có kiếm được nhiều tiền không?"
"Trừ bỏ chi phí lặt vặt thì một tháng kiếm được khoảng 500 đồng tiền." Công an Trần nói: "Một tháng cô ấy kiếm được ngang với tiền lương nửa năm của tôi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận