Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 444: Bị Cho An Cẩu Lương

Chương 444: Bị Cho An Cẩu LươngChương 444: Bị Cho An Cẩu Lương
Hàn Quốc Bân cười nói: "Vậy anh cũng là một người tốt số đấy."
"Tốt số gì chứ, thành người bám váy vợ mất thôi." Công an Trần nói.
"Gì mà bám váy vợ chứ! Đàn ông muôn được bám váy cũng khó lắm đấy, phải có cái mệnh kia mới được äó." Hàn Quốc Bân nói.
"Tôi thấy anh còn đắc chí nữa hả." Công an Trần xem hắn.
"Vợ tôi có năng lực nên áp lực của tôi giảm đi hơn phân nửa, vợ anh có năng lực anh còn không vui hay sao?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Đừng nghĩ rằng tôi là người cổ hủ như vậy chứ, sao tôi có thể không vui được. Đây không phải là do chênh lệch quá lớn hay sao." Công an Trần nói.
"Hai vợ chồng cùng nằm trên cái giường đất, cùng ở trong một cái chăn, chênh lệch lớn cái gì cơ chứ." Hàn Quốc Bân xua tay nói.
Lúc đầu công an Trần không hiểu ý anh là gì, lúc sau đã hiểu rõ nên lập tức cười, nói: "Tôi đây sẽ không phải dựa mặt để kiếm cơm đấy chứ?"
"Vụng trộm vui mừng đi thôi." Hàn Quốc Bân cùng anh ấy uống thêm khoảng hai ly nữa rồi mới ngừng.
Công an Trần tiễn Hàn Quốc Bân về nhà xong, chính anh cũng liền lên giường nằm. Trên thực tế anh không ngủ mà nằm chờ vợ mình.
9 giờ hơn Mã Ngọc Linh về đến nhà, nhìn thấy đồ ăn bừa bon trên bàn chưa được dọn dep liền nói thầm: "Nhiều đồ như vậy mà còn để lại cho mình dọn."
Thu dọn qua mọi thứ xong xuôi, nhìn lên đồng hồ thấy không còn sớm, cô liền đi ra ngoài khóa kỹ cửa. Dặn dò con trai phải làm bài tập đến 9 giờ rưỡi mới được đi ngủ rồi cô mới trở về phòng.
Mới vừa nằm xuống giường, người đàn ông nằm bên cạnh lập tức như là xác chết vùng dậy mà đè lên người cô.
"Anh cái đồ đàn ông thúi này, anh làm em sợ phát khiếp!" Mã Ngọc Linh đánh vào tay anh rồi nói.
"Vợ yêu à." Công an Trần gọi một tiếng, sau đó liền tiếp tục bận việc của mình.
Mã Ngọc Linh từ đánh anh ban đầu, về sau dần dần ôm lấy cổ anh.
Xong việc, cô giống như cô gái nhỏ bị công an Trần ôm vào trong lòng ngực, còn nhẹ véo eo gấu của anh: "Đồ đàn ông thúi này."
Công an Trần hài lòng không chịu được, trong lòng thầm nói đối với phụ nữ thì chỉ chiêu thức đặc biệt này mới có thể dạy bảo các cô đến mềm mại được.
"Đi ngủ sớm một chút đi. Sau này nhà chúng ta tranh thủ mua cái TV về. Anh thì không được rồi, đành dựa vào vợ vậy." Công an Trần nói.
Vốn trước kia Mã Ngọc Linh thường sẽ nói anh đương nhiên là không được rồi, sau đó lại châm chọc hai câu không phải lúc trước anh không cho em làm việc này hay sao. Thế nhưng nghĩ đến Trần Nhu nói, lời nói đã tới bên miệng cô lại biến thành: "Cũng đừng nói vậy với em chứ. Anh chính là trụ cột của gia đình mà, nhà mình đều là do anh chèo chống."
"Anh chỉ kiếm được có một ít." Công an Trần nói.
"Vậy sao mà gọi là ít được. Trong huyện mình có cả đống người một tháng chỉ kiếm được bốn năm chục đồng tiền thôi đấy. Hơn nữa anh lại là công an công an, những nhà xung quanh ai dám xem thường nhà chúng ta chứ? Địa vị xã hội cao như vậy cơ mà." Mã Ngọc Linh nói.
"Em thật sự nghĩ như vậy à?" Công an Trần nhìn cô hỏi.
"Nếu không thì sao?" Mã Ngọc Linh nói, nói rồi lại nhẹ đấm anh, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa em cũng thích nhìn bộ dáng anh mặc đồng phục công an, năm đó anh đã mê hoặc em bằng cách đó đó."
Công an Trần nghe những lời này mà cực kỳ hưởng thụ, hai vợ chồng ôn nhu trò chuyện cả một buổi tối. Sang đến ngày hôm sau, ánh mắt cả hai nhìn nhau đều mang theo nhu tình mật ý.
Trân Tiểu Bằng nhịn không được hỏi: "Ba mẹ, hai người đã ngần này tuổi rồi mà sao còn giống vợ chồng mới cưới ngọt ngào đường mật như người ta diễn trong TV thế?"
"Tiểu tử thúi kia, ăn xong thì mau đi học đi, không có việc gì thì ít xem TV lại, chăm chỉ học tập đi!" Mã Ngọc Linh giáo huấn cậu.
"Mẹ con nói đúng đấy!" Công an Trần nói.
"Mặc kệ nó đi. Anh ăn nhiều thêm một chút này, trứng tráng này là em chiên cho riêng anh ăn đấy." Mã Ngọc Linh gắp cho anh một miếng trứng tráng, nói.
"Em cũng đừng quá vất vả nhé." Công an Trần nhìn vợ nói.
"Em có vất vả gì đâu chứ! Hôm nay anh về sớm một chút nhé, em sẽ làm món thịt kho tàu mà anh thích nhất." Mã Ngọc Linh trừng mắt nhìn anh, cười nói.
"Được." Công an Trần cũng rất cao hứng.
Trần Tiểu Bằng cảm thấy chính mình chẳng cần ăn cũng no rồi, ăn cẩu lương của ba mẹ cậu đến no căng.
Hai cha con ăn xong rồi thì một người đi học, một người đi làm. Mã Ngọc Linh liền tới xem cửa hàng, nhân tiện ghé qua tiệm bánh bao bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận