Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 445: Mua Vang

Chuong 445: Mua VangChuong 445: Mua Vang
Trân Nhu vừa mới trả tiền thừa cho khách hàng xong, ngẩng đầu lên hỏi: "Uống chén sữa đậu nành không?"
"Không uống đâu." Mã Ngọc Linh lắc đầu đáp.
Trần Nhu giao việc cho Hàn Quốc Lệ rồi tới đây, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì. Tối hôm qua cô bày cách cho tôi ấy, tôi làm theo, thế là tên gấu lớn kia ôm tôi cả buổi tối không chịu buông. Đã thế sáng nay anh ấy còn làm tôi suýt chút nữa thì bị sái cổ." Mã Ngọc Linh oán giận kể.
Lời nói mang ý oán giận nhưng mặt mày tươi tắn lại không giấu nổi.
Trần Nhu cười nói: "Tình cảm của vợ chồng hai người vốn dĩ đã tốt rồi, chẳng cần tôi nói thì cũng vẫn thế thôi."
"Không hẳn là vậy." Mã Ngọc Linh nhìn cô nói: "Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ tại sao tình cảm giữa cô và ba của Chanh Tử lại tốt như vậy, đứa nhỏ nào nhà cô cũng đều lớn lên trong hạnh phúc đến thế."
Tình cảm tốt cũng chẳng khác gì việc kinh doanh cả.
Cô tin chắc rằng nếu tối qua mình nói ra những lời vốn nghĩ trong đầu kia, cô sảng khoái thì sảng khoái thật, nhưng tên gấu lớn kia nhà cô sẽ chịu tổn thương lớn. Nhưng cô làm theo cách mà Trần Nhu chỉ, sáng nay lúc tên gấu lớn kia đi làm còn nói với cô rằng hôm nay anh sẽ về nhà sớm một chút.
Cả tối hôm qua cũng ôm cô không rời tay.
Hai kết quả này rốt cuộc cô muốn chọn cái nào? Đương nhiên là cô thích kết quả thứ hai hơn rồi.
Trần Nhu cười cười, nói: "Mở cửa dần đi thôi, bao giờ xong việc thi qua tiệm tạp hóa bên kia mà lấy, tôi sẽ giữ lại một phần cho cô."
Mã Ngọc Linh liền đi mở cửa hàng.
Hiện giờ đã đến tháng 10, trời cũng đã lạnh.
Sau khi Trần Nhu tới bên này liền hỏi Hàn Quốc Ban: "Năm nay dệt một cái áo lông mới cho anh nhé?"
Áo bông quần bông giày bông gì đó thì không cần, đều có sẵn rồi. Áo lông cũng có một cái, được dệt từ mười mấy năm, đến bây giờ anh vẫn còn mặc.
"Có cái cũ kia mà, cũng không cần đâu." Hàn Quốc Bân nói.
"Lại dệt thêm một cái đi. Mặc ấm áp một chút, giờ sao có thể so với khi còn trẻ được." Trần Nhu nói.
"Tối hôm qua em đâu có nói như vậy đâu. Em còn nói sao lại như lúc trẻ vậy cơ chứ, lâu như vậy mà vẫn còn chưa xong nữa." Hàn Quốc Bân nhướng mày nói. Trần Nhu nhanh chóng nhìn nhìn bên ngoài, mắng anh: "Ban ngày ban mặt đừng có nói mấy lời cợt nhả chứi"
Hàn Quốc Bân cười cười chuyển chủ đề: "Vợ à, em nói xem cùng lão Dương bên kia mở một xưởng thịt khô thì thế nào?"
Lực chú ý của Trần Nhu cũng bị hấp dẫn lại đây, hỏi: "Tại sao lại nghĩ đến việc mở xưởng thịt khô?"
"Lần trước đi qua đó, lão Dương nói muốn thu mua heo ở mấy huyện xung quanh nữa" Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu khẽ nhíu mày nói: "Bên này của chúng ta thì không nói, những nơi khác cũng có địa đầu xà, làm sao có thể đồng ý cho anh ta thu mua được?".
Đừng nhìn thấy cuộc sống có vẻ rất yên bình, nhưng trên thực tế mỗi địa phương đều có giang hồ, Hàn Quốc Bân thu mua lương thực thì không có vấn đề gì, bởi vì từ sau khi khoán sản lượng cho từng hộ dân thì lương thực thật sự quá nhiều.
Người ta còn mong anh qua đó thu mua, dù sao nhiều quá ăn cũng không hết, dư nhiều ra chẳng lẽ không hy vọng sẽ có người chia sẻ? nếu không sẽ dễ dàng bị trạm thu mua ép giá.
Trên thực tế lương thực ở trong huyện đã đủ cho Hàn Quốc Bân thu mua, chẳng qua xưởng ép dầu bên kia của anh ba cô yêu cầu số lượng đậu nành khổng lồ, cho nên mới nhân tiện thu mua luôn.
Nhưng thịt heo lại không giống như vậy, đây là lương thực phẩm thiết yếu được tiêu thụ nhiều nhất đó.
Tuy rằng lão Dương có nhân mạch không ít, các ngành nghề đều có một chân.
Cô đã nghe Hàn Quốc Bân nói, trại nuôi heo kia đã có lão Dương, một người gọi là lão tứ và một người gọi là Hầu Tử.
Mỗi ngày giao thịt đến nhà là người của lão Tứ, tính thêm cả Hàn Quốc Bân người buôn bán thịt heo đã có bốn người.
Nhưng mấy người lão Dương có mười hai cái, vào năm ngoái, ở trong huyện có thêm một tiệm vàng.
Ở trong đại sảnh của cửa hàng bách hoá tăng thêm một quầy bán vàng.
Hàn Quốc Bân mang về cho cô hai cái nhẫn vàng, cô đương nhiên cũng hỏi, Hàn Quốc Bân nói cho cô biết đó là người quen của lão Dương, là ba người khác, hình như là ba người lão Ngưu và chó đen còn có lão xà cùng nhau mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận