Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 459: Bị Mê Hoặc

Chương 459: Bị Mê HoặcChương 459: Bị Mê Hoặc
Năm đó con rể mặc dù chỉ là nhân viên chấm công kiêm kế toán, đây cũng được xem như công việc có mặt mũi, nhưng mà mẹ Tống trong lòng vẫn có chút không hài lòng lắm.
Bởi vì suy cho cùng nó cũng chỉ là người nhà quê, con gái bà vừa trẻ tuổi vừa có việc làm, sao lại phải chịu khổ như vậy? Cũng có thể tìm người trong thành kết hôn cũng không được.
Nhưng mà con gái bà không biết bằng cách nào mà quen được con rể, bị con rể mê hoặc, chỉ muốn kết hôn với nó.
Ngoài ra, Hàn Quốc Lâm tuy là người nông thôn nhưng mà lớn lên tuấn tú lịch sự, cũng rất biết quan tâm người khác.
Vì vậy mẹ Tống mới đồng ý gả con gái cho anh ấy.
Sau khi con gái gả đến đấy, mẹ Tống mới cảm thấy người con rể này cũng rất tốt, đến khi con gái bà ở cữ, được mẹ chồng chăm sóc, mẹ Tống cảm thấy như vậy rất tốt.
Mà nhiều năm trôi qua như vậy, mẹ Tống không phải không có mắt, sao có thể không nhìn ra con rể đối xử tốt với con gái như thế nào.
Mặc dù vào thành sống, nhưng mà mẹ Tống cũng không tin tưởng con rể sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng con gái vừa ve nhà đã khóc nói muốn ly hôn, mẹ Tống đây là muốn nói cho cô ấy một chút việc để cô ấy tỉnh táo lại sao?
Ly hôn? Người đàn ông một tháng kiếm được hơn 100 tệ, hai đứa nhỏ đều lớn như vậy rồi, lại muốn dâng hai tay cho người khác?
Có ngu mới muốn ly hôn!
May mà đứa con gái này không bị tức giận mất lý trí, chỉ nói miệng.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, hiện nay anh ấy thay đổi rồi, mẹ không biết, hiện nay anh ấy kiếm được tiền, trong nhà đều phải dựa hết vào anh ấy, anh ấy thế mà thay đổi, con nói anh ấy mấy câu, anh ấy cảm thấy con phiền, còn cãi nhau với con!" Tống Hiểu Ngọc khóc lóc nói.
"Đừng nói những việc không đâu này, nói rõ người phụ nữ kia là chuyện như thế nào." Mẹ Tống nói.
"Còn có thể thế nào, người phụ nữ kia chính là người Hàn Quốc Lâm nuôi ở bên ngoài, có người thấy được anh ấy không chỉ đưa tiền cho người phụ nữ đó, mà còn qua lại lén lút với nhau, có lúc nửa đêm anh ấy đi ra ngoài, nói là đi tìm anh hai anh ấy, con cảm thấy anh ấy rõ ràng là đi tìm người phụ nữ kia vui vẻ xong mới về nhà!" Tống Hiểu Ngọc nói, lại muốn khóc.
Cô vì gia đình này trả giá nhiều như vậy, nhưng mà cái ke vô lương tâm Hàn Quốc Lâm đó, anh ta trả ơn cô như vậy đấy!
"Nó cùng người phụ nữ kia quen biết như thế nào." Mẹ Tống nói.
"Còn có thể quen như thế nào nữa, cô ta đến mua thịt lợn, mua đi mua lại liền thông đồng với Hàn Quốc Lâm, cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ đó, sao cô ta có thể lẳng lơ như vậy, cô ta thèm đàn ông như vậy sao, người như Hàn Quốc Lâm cô ta cũng chọn?" Tống Hiểu Ngọc mắng.
"Người như Quốc Lâm thì làm sao vậy? Muốn mặt có mặt, muốn công việc có công việc." Chị dâu cả nhà họ Tống tức giận nói.
Có ai lại khinh thường người đàn ông của mình như vậy không?
"Năm nay anh ba với chị dâu con có vào thành một chuyến, mẹ nghe chị dâu con trở về nói, Quốc Lâm đi bán thịt, con cũng không đến đấy giúp đỡ?" Mẹ Tống nhìn con gái nói.
"Nhưng còn không phải như vậy, mới khiến bọn họ tìm được cơ hội thông đồng với nhau sao!" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Vậy sao em làm gì không đi giúp đỡ?" Chị dâu cả nhà họ Tống hỏi.
"Em đi làm gì, chính anh ấy tự bán không được sao!" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Nếu như con đi, thì bây giờ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, và loại chuyện như này cũng sẽ không xảy ra." Mẹ Tống nhìn con gái nói: "Giờ cũng muộn rồi, ngày mai chủ nhật được nghỉ, để anh hai, anh ba vào thành hỏi thăm tình hình ra sao."
Mẹ Tống nói xong câu đó thì không để ý đến cô ấy nữa, đứng dậy đi về phòng.
Các chị dâu thấy vậy cũng đứng dậy, ai về phòng người đó .
Nhìn mọi người đều đi hết, Tống Hiểu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy gia đình nhà mẹ đẻ đã không phải gia đình của cô nữa rồi, sao cô lại cảm thấy mình cô đơn như vậy?
Nhưng nghĩ đến việc Hàn Quốc Lâm sam mặt bảo vệ người phụ nữ kia, miệng thì nói Mai Tử không phải người như vậy, còn nói Mai Tử so với cô tốt hơn trăm ngàn lần, cô lại thấy vừa mất mặt, vừa tức giận!
Việc này cô ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận