Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 465: Ban Bac

Chuong 465: Ban BacChuong 465: Ban Bac
Đối với hai vợ chồng nhà kia mà nói, mấy anh chị em bọn họ đều là người ngoài, tối qua tới đó cái øì nên nói cũng đều nói hết rồi, còn có thể làm sao nữa đây?
Cuộc sống là của chính bản thân mình, ngày tháng sau này trôi qua như thế nào là do chính bản thân mình quyết định.
Hàn Quốc Lệ hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, sau đó thở dài, nói: "Trước mắt gia đình này của Quốc Lâm, có khả năng lớn sẽ đổ vỡ."
"Chúng ta đều mong muốn bọn họ hòa thuận, nhưng đây là chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ, sao có thể dắt tay dạy bọn họ cách sống được, hơn nữa ngày nào vợ chú ấy cũng kiếm chuyện làm cả nhà xào xáo lên, chú ba có thể nhịn cô ấy lâu như vậy cũng đến cực hạn rồi, cô ba cô bớt phần lo chuyện bao đồng kia đi." Chị dâu cả nói.
Chị cảm thấy nếu mà ly hôn với chú ba xong thì mười phần là Tống Hiểu Ngọc sẽ hối hận, sau khi hối hận chắc chắn sẽ hiểu rõ được mọi chuyện, đến lúc đó lại phục hôn, dù sao thì hai đứa nhỏ cũng đều đã lớn như thế rồi.
Chỉ cần cô ấy không nóng vội đi lấy chồng, khả năng phục hôn là rất lớn, nói đi nói lại thì gia đình này cũng không tan vỡ được.
Chị dâu cả nghĩ như vậy, cũng nói ra luôn. Trần Nhu nói: "Chuyện ly hôn lớn như vậy cuối cùng lại thành trò đùa."
"Hai người đó như vậy chẳng khác gì trẻ con cả." Chị dâu cả nói.
"Nếu mà ly hôn vậy là đã không còn đường lui nữa, đừng hòng nghĩ tới chuyện phục hôn." Trần Nhu nói, nếu mà cô và Hàn Quốc Bân thật sự đi tới bước ly hôn, chuyện phục hôn trên cơ bản chính là không hề tồn tại.
Hàn Quốc Bân như có cảm giác mà nhìn về phía vợ mình, cũng vừa khéo lúc Trần Nhu nhìn về hướng anh.
Mặt Hàn Quốc Bân ngay lập tức đen thui.
Chị dâu cả tâm lớn, không chú ý tới, vẫn nói chuyện, chờ nói xong mới bảo: "Chị lại phải ở lại hai ngày, dù sao thì cũng phải chờ việc này xong mới về được."
"Vậy ở lại đi." Trần Nhu nói.
"Không còn sớm nữa, chị dâu, trước hết chị về nhà nấu cơm giúp bọn em với, cửa hàng để bọn em trông là được rồi." Hàn Quốc Bân nói.
"Được" Chị dâu cả liền gật đầu rồi đi về trước.
Sau khi Hàn Quốc Bân cân trứng gà và thu tiền cho khách hàng xong mới đi lại đây.
Trần Nhu nhìn vào mắt anh, hỏi: "Làm sao?"
"Vợ à, lời vừa rôi em nói, sao anh nghe cứ quái quái." Hàn Quốc Bân nói. Trân Nhu vừa sửa soạn lại giá đồ ăn vừa nói: "Lời nào cơ chứ, vừa rồi em nói nhiều như thế."
"Tại sao ly hôn thì không thể phục hôn nữa?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Vậy là anh muốn ly hôn với em à?" Trần Nhu cười tủm tim mà đáp.
Hàn Quốc Bân liền trợn mắt trừng cô.
"Anh không nghĩ tới chuyện này vậy chú ý tới điểm này làm cái gì? Em chỉ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, có thể không đi đến bước đó thì đừng đi, bằng không ly hôn thì ly hôn, làm gì còn có chuyện gương vỡ lại lành, cho dù có hợp lại thì quan hệ cũng có vết rạn nứt." Trần Nhu nói.
"Ngày nào em cũng suy nghĩ mấy cái không bổ ích này?" Hàn Quốc Bân nhìn cô hỏi.
"Ngày nào em cũng suy nghĩ mấy cái bổ ích cả." Trần Nhu cười một tiếng, sau đó vỗ mông người đàn ông này một cái.
Lúc này Hàn Quốc Bân mới không hỏi cô nữa, nhưng lại lần nữa gõ chuông cảnh báo cho chính mình.
Vợ anh nhìn ôn nhu hiền hòa, nhưng phá lệ quyết đoán ở những chuyện như thế này, không phải là người như vợ chú ba có thể so sánh được.
Nếu anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với vợ mình, anh cảm thấy rằng vợ anh sẽ chẳng bao giờ cho anh cơ hội làm lại. Đương nhiên là anh cũng sẽ tuyệt đối không làm chuyện øì có lỗi với vợ mình, cả đời này sẽ không bao giỜ.
Trần Nhu thấy anh tự hiểu trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng có tin tưởng người đàn ông nhà mình, nhưng mà thỉnh thoảng cảnh cáo anh vài lần cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc chạng vạng, khi mà hai anh em Hàn Bác và Hàn Tư tới nhà xem tỉ vi liền kể rằng, mẹ hai đứa nó dẫn bà nội lên nhà.
Lại còn mang theo quần áo tới đây, rõ ràng là muốn ở lâu dài.
Trần Nhu và chị dâu cả cũng chưa nói gì hết, nhưng sau khi vào phòng, hai người mới bắt đầu bàn bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận