Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 467: Kết Thúc Tại Đây

Chương 467: Kết Thúc Tại ĐâyChương 467: Kết Thúc Tại Đây
Lúc này Tống Hiểu Ngọc đã qua tới sạp thịt, đưa hộp đồ ăn cho Hàn Quốc Lâm: "Nhân dịp hiện tai ít khách, anh mau ăn trước đi, bằng không lát nữa đói bụng không chịu nổi."
Hàn Quốc Lâm đang chia thịt nhìn vào mắt cô ta, xoa xoa tay tiếp nhận hộp đồ ăn.
Nhưng mà rất nhanh sau đã có người tiến tới đây mua thịt, Hàn Quốc Lâm mới ăn được nửa thì phải chặt thịt heo cho khách, sau đó vài người khác cũng tới, người này muốn miếng này người kia muốn miếng kia.
Đợi Hàn Quốc Lâm vội xong cháo cũng đã lạnh, Tống Hiểu Ngọc thì ở bên cạnh giúp đỡ trả tiền lẻ, nhìn thấy hắn bận xong tiếp tục ăn trong lòng bỗng nhiên hụt hãng.
Hàn Quốc Lâm nhìn vào mắt cô ta, hỏi: "Em ăn hay chưa?”
"Lát nữa em về thì ăn." Tống Hiểu Ngọc nói.
Hàn Quốc Lâm không nói gì nữa, hắn ăn xong bữa sáng liền vội vội vàng vàng đứng lên bán hàng.
Từ lúc bắt đầu chuyện làm ăn vô cùng tốt, Tống Hiểu Ngọc liền ở bên canh giúp đỡ anh, Hàn tư chạy tới, đứng từ xa đều nhìn thấy hết, đứng tại chỗ nhìn, nó nhìn thấy cha mẹ mình không cãi nhau, mẹ nó làm cơm sáng, còn tới đây giúp ba nó bán thịt heo, chắc hẳn là sẽ không ly hôn đâu? Hàn Tư nhẹ nhàng thở ra, quay lưng đi về nhà.
Bà Hàn tương đối vừa lòng với vợ con trai nhỏ, nhìn đến cháu trai trở về liền nói: "Hai đứa các cháu nhanh ăn cơm đi, ăn xong thì đi học, nếu mà đi học đói bụng thì tự mua đồ để ăn cho đỡ đói."
Nói xong cho mỗi đứa 5 mao tiền.
Hai anh em Hán Tư Hàn bác đương nhiên là vui vẻ rồi, ăn cơm sáng xong thì qua nhà bác hai tìm Hàn Hàng Hàn Chu sau đó cùng đến trường học.
Tống Hiểu Ngọc ở bên này giúp đỡ đến lúc mặt trời mọc quá đỉnh đầu, lúc này Hàn Quốc Lâm mới nói: "Hiện tại không đông khách nữa, em mau về ăn cơm đi."
"vậy mai em lại ra giúp anh bán hàng." Tống Hiểu Ngọc nhìn hắn nói.
"nếu không sợ bẩn không ngại mệt thì em muốn tới thì tới." Hàn Quốc Lâm không nhìn cô ta nhưng ngữ khí cũng hòa hoãn xuống.
Trong lòng Tống Hiểu Ngọc vui cực kì: Vậy em trở về dẫn mẹ đi dạo."
"Ừm." Hàn Quốc Lâm gật gật đầu.
Trận mâu thuẫn gia đình này tới đây là đặt dấu chấm hết.
Về việc bà Hàn tới đây, Trần Nhu cũng chưa tỏ thái độ gì cả.
Hàn Quốc Bân thân là con trai nhưng vẫn ở yên bên kia, cũng không mở miệng mời mẹ mình tới đây.
Rốt cuộc thì anh cũng không muốn khiến vợ mình phải ngột ngạt, hơn nữa bản thân anh cũng không thật sự rất muốn cho nên không thèm dối trá mời mọc làm gì nữa. Ở trong nhà của lão tam cũng khá tốt mà.
Hàn đại tẩu biết về việc của tam phòng đang tạm thời bị áp xuống ngay sau hôm bà Hàn tới đây.
Lúc này, chị thật sự có ý kiến rất lớn!
Bởi vì người cha chồng là ông Hàn này lại tới nhà chị để ăn cơm. Bởi vì ông có đưa lương thực nên dù Hàn đại tẩu không vui thì cũng đâu nói được gì?
Thế nhưng cơn tức giận trong lòng chị thì không thể nào áp xuống được. Vì cái gì mà Tống Hiểu Ngọc có việc cần nhờ vả nên nhận việc tiếp đón lão thái thái, sau đó lại đem cha chồng để lại cho đại phòng của chị cơ chứ?
Đặc biệt, lần này ấn tượng của người trong thôn đối với việc Tống Hiểu Ngọc tới đây đón Hàn lão thái thái vào trong thành ở là cực kỳ tốt. Thậm chí còn có không ít người đều khen không uổng công hai vợ chồng nhà họ Hàn yêu thương tam phòng.
Hàn đại tẩu vốn chẳng ngóng trông tam phòng cứ như vậy chia tách, lúc trước chị còn sốt ruột thay bọn họ nữa là. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác cho nên chị cũng chẳng thèm khách khí với Tống Hiểu Ngọc làm gì, càng không giúp cô ta che giấu mọi việc nữa.
Vậy nên vào lúc chị đang cùng vợ Đại Quý vợ Xuyên Tử oán giận về việc cha chồng tới bên này ăn uống, nghe thấy các cô nói là em dâu ba kia của chị cũng coi như là hiếu thảo thì chị lập tức bạo phát.
"Cái gì mà hiếu thảo cơ chứ. Lần này nếu cô ta không mời lão thái thái qua đó thì chú ba nhà tôi đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi! Các cô còn cho rằng cô ta thực sự hiếu thảo sao, chẳng qua đều là công phu ngoài mặt hết đấy. Nhìn cô ta mà xem, làm gì có chuyện thật lòng thật dạ hiếu thảo cơ chứ!" Hàn đại tẩu nói thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận