Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 471: Khéo Tay

Chương 471: Khéo TayChương 471: Khéo Tay
Trần Nhu liền bày thức ăn ra bàn, mùi thơm của thịt đầu heo kho tàu kia quả thực khiến tay của người ta ngứa ngáy mà. Bọn nhỏ đã sớm không nhịn nổi nữa, nhanh chóng chạy tới ăn!
"Tay nghề của mẹ vợ thực sự quá tuyệt vời." Hàn Quốc Bân khen.
Mẹ Trần rất cao hứng, cười nói: "Cũng là nhờ con lấy về cái đầu heo to thế này nên lúc nấu xong mới thơm ngon được như vậy."
"Quá thơm! Cha, về sau cha nhớ lấy nhiều thêm mấy cái đầu heo to như vậy về nhà nhé. Con không biết là thịt đầu heo lại ăn ngon như vậy đấy!" Hàn lão tứ vừa ăn vừa nói.
"Lấy nhiều con sẽ thấy ăn không còn ngon nữa." Trần Nhu nói.
"Nếu lần nào cũng ngon thế này thì dù có ăn mỗi ngày con cũng không thấy chán." Hàn lão tứ nói.
Hai anh em Hàn Hàng và Hàn Chu không nói gì, Chanh Tử cũng vậy, cả ba đều lấy bánh bao nóng hầm hập để ăn cùng với thịt đầu heo kho tàu.
Ăn uống no đủ mọi người liền tập trung ngồi trên sô pha xem TV Hiếm khi nào có được thời gian thoải mái thế này nên họ thật sự ăn hơi nhiều. Đây cũng là do bà ngoại của bọn họ nấu thịt đầu heo quá ngon. "Trong nồi vẫn còn thừa hơn một nửa. Chờ ngày mai bà ngoại lại hâm nóng cho các cháu tiếp, ăn xong rồi hãng đi học." Mẹ Trần thấy mấy đứa cháu ngoại ăn ngon miệng như vậy cũng cao hứng cười nói.
"Bà ngoại à, hay bà dứt khoát tới đây ở đến Tết đi, hai ngày nữa rồi bảo cha cháu về mang đồ tới đây cho bà sau!” Hàn lão tứ nói.
"Đúng vậy, trong nhà có ông ngoại và cậu ba rồi mà bà." Chanh Tử cũng nói.
"Anh thấy mấy đứa chính là coi trọng tay nghề của bà ngoại nên muốn giữ bà lại nấu cơm cho mấy đứa ăn thì có!" Hàn Chu nói.
"Nói cứ như là anh ăn ít lắm vậy." Hàn lão tứ nói.
"Không ăn nhiều như anh cả." Hàn Chu đáp lại.
"Đọc sách phí não." Hàn Hàng xua xua tay: "Thế nhưng cứ ở đây đến Tết rồi hằng về. Lúc đó bọn cháu cũng được nghỉ, đến lúc đó bọn cháu sẽ đưa bà đi xem phim điện ảnh."
"Điện ảnh thì thôi đi. Mỗi ngày đều có TV để xem rồi, sao còn phải đi xem điện ảnh nữa làm gì." Mẹ Trân nói.
Thực ra bà vốn không định ở đây quá lâu, thế nhưng bà thông gia bên kia lại tới. Nếu bà mà trở về thì lão thái thái nhà họ Hàn kia nhất định sẽ đòi tới đây ở, đến lúc đó con gái bà lại phải chịu đựng bà ta mất.
Cho nên mẹ Trần liền rất dứt khoát quyết định, lúc nào Hàn lão thái thái đi về thì bà cũng sẽ về lúc đó.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân ăn khá chậm, đến bây giờ vẫn còn đang ăn, hỏi: "Lư Đản kể với con là anh ba định mua một cái TV về ạ?"
"Anh ba người nọ chính là cái tính nết kia, khoe khoang thật sự. Đây còn là mẹ khuyên bảo rồi đấy, nếu không năm trước nó đã định mua rồi." Mẹ Trần nói.
"Năm nay mua cũng được rồi." Trần Nhu cười nói.
"Năm nay thì còn được, mẹ cũng chẳng ngăn cản nó nữa. Muốn mua thì cứ mua đi, có cái TV trong nhà, già trẻ trong thôn đều vây tới đây cùng lột đậu phộng, xem ra cũng không tồi." Mẹ Trần cười nói.
Trân Nhu nói: "Trong phòng không đủ rộng, còn phải bảo anh ba sửa sang lại nữa."
"Anh ba con đã sửa phòng cũ của anh cả anh hai con thành một phòng, bây giờ mỗi khi trời lạnh mọi người đều ngồi lột đậu phộng trong đó, nếu đặt thêm một cái TV bên trong cũng không quá chật." Mẹ Trần nói.
Trần Nhu gật gật đầu. Hàn Quốc Bân đã nhờ Lý Đại Nguyên rồi, chờ lần sau Lý Đại Nguyên về nhà sẽ mang một cái TV từ tỉnh thành về.
Nói về Trần Nhu, cô định chặt đứt hẳn giao tiếp với Lý Đại Nguyên luôn, thế nhưng quan hệ giữa Hàn Quốc Bân và Lý Đại Nguyên vẫn rất không tồi. Tuy rằng lần trước không giúp được Lý Đại Nguyên khi anh vào cục cảnh sát nhưng lần trước Lý Đại Nguyên vẫn mang theo một rương táo lớn tới đây, mang về từ tỉnh thành.
Mỗi quả táo đều rất lớn, mấy quả táo nhỏ bên này không thể so được.
Đương nhiên Hàn Quốc Bân cũng tặng cho anh hai vại đầu đậu phộng qua đó, quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Anh ba cô muốn mua TV thì phải qua tỉnh thành ben kia mới có, chỉ tính riêng việc đi qua đó cũng khá tốn công rồi, vậy cho nên Hàn Quốc Bân mới nhờ Lý Đại Nguyên mua về hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận