Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 472: Không Muốn Giúp

Chương 472: Không Muốn GiúpChương 472: Không Muốn Giúp
Trần Nhu ăn xong, thấy Hàn Quốc Bân vẫn đang ăn ngon lành liền nói: "Anh cũng uống ít canh củ sen này đi."
"Vợ à, em ăn cùng anh thêm chút nữa nhé?” Hàn Quốc Bân hỏi.
Trần Nhu không ăn nữa, cô đã quá no rồi.
Bởi vì đồ ăn rất ngon nên ban đêm Hàn Quốc Bân cực kỳ hăng hái, Trần Nhu giận dữ mắng vài câu rồi sau đó cũng cùng anh đắm chìm.
Năm nay tuyết rơi tương đối muộn. Mãi đến tận tháng 10 âm lịch tuyết mới bắt đầu rơi xuống. Thế nhưng lần này chính là trận tuyết lớn, qua một đêm cả huyện thành đều bị bao phủ trong màu trắng xóa.
Cửa hàng của Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng rất bận rộn, gà vịt ở quê đều bắt đầu được chở vào trong thành. Cũng may là Trần Nhu đã cân hết hàng hóa rồi mới nhập hàng.
Nếu không thì sao bên này có thể làm hết nổi, dù mẹ Trần không trở về quê mà tới cửa hàng bên này giúp đỡ thì công việc cũng làm không xue.
Thiết Đản và vợ Thiết Đản bên kia cũng bận bịu vô cùng, hơn nữa vợ Thiết Đản còn phải chăm sóc con gái nên bận đến mức không nghỉ tay được.
Hàn Quốc Lâm bên kia cũng như vậy, bây giờ mỗi ngày anh đều phải đạp xe đạp mang thịt dê từ quê về đây.
Cách vài ngày anh đều mang thịt vào thành để bán, tiền thu mua không tính là quá cao nên khi anh bán đi thì lợi nhuận lại nhiều ra không ít.
Lợi nhuận so với bán thịt heo còn nhiều hơn may phần, dù gì thịt heo cũng phải qua tay bên trung gian. Hai vợ chồng Thái Lệ Hoa và Hàn Quốc Minh nuôi dê cũng đã quen tay nên kiếm được cũng rất khá.
Tống Hiểu Ngọc còn nói nếu như mệt quá thì anh dứt khoát đừng bán nữa, thế nhưng Hàn Quốc Lâm lại rất tranh đua.
Thịt heo cuối năm vừa tới tay xong, ngay trong buổi sáng hôm đó đã có thể bán hết toàn bộ rồi.
Anh ăn cơm trưa xong liền đạp xe đạp về quê thu mua dê. Sáng ngày hôm sau sẽ mang thịt dê đi để bán cùng thịt heo, một chút cũng chẳng phải lo bị hỏng.
Hôm nay chính là ngày bán thịt dê đầu tiên.
Vừa tính lợi nhuận sau khi bán dê xong, Tống Hiểu Ngọc liền ngây ngẩn cả người: "Sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy?" Lợi nhuận khi bán một con dê tận gần hai mươi đồng tiền.
Lợi nhuận khi bán một con heo là bao nhiêu chứ? Mỗi ngày bán heo, lợi nhuận một tháng chỉ được hơn một trăm, đương nhiên đây là nếu ở nhà không ăn thịt heo mình bán. Nếu mỗi ngày lấy thịt để mang về nhà ăn thì một tháng cũng chỉ lời ra gần một trăm.
Tính trung bình ra, bán một con heo sẽ lãi khoảng sáu đồng tiền.
Bán một con dê còn kiếm được nhiều hơn so với bán ba con heo nữa.
"Lợi nhuận bán thịt heo cũng quá thấp." Tống Hiểu Ngọc không nhịn được nói.
"Những sạp thịt khác đều bán giá này hết, hơn nữa người thu mua heo nhất định cũng muốn kiếm chác thêm, còn thịt dê thì đều đưa trực tiếp tới sạp thịt cho anh bán mà." Hàn Quốc Lâm cũng không quá ngoài ý muốn.
Bởi vì lợi nhuận cao như vậy cao nên Tống Hiểu Ngọc đương nhiên cũng không ngăn cản.
Bà Hàn vẫn còn đang ở đây, bà định ở đến Tết rồi sẽ cùng con trai và con dâu trở về quê sau.
"Lão nhị cũng thật là, có cái xe vận tải lớn như vậy mà không tới đây giúp đỡ chở hàng một chút, còn bắt Quốc Lâm tự chở thịt về như vậy!" Bà Hàn cũng xót con trai khi phải ra ngoài lúc trời rét như vậy, nói.
Tống Hiểu Ngọc bĩu môi nói: "Chứ còn sao nữal Con thử hỏi chị dâu hai rồi, mỗi ngày một con dê cũng chỉ có năm sáu mươi cân thịt mà thôi, để anh hai chở giúp qua đây cũng chẳng to tát gì. Thế nhưng chị dâu hai lại nói là xe không đủ chỗ!"
Một con dê có thể chiếm bao nhiêu diện tích cơ chứ? Lúc về quê thu mua gà vịt thì nhân tiện mang theo dê tới đây không phải tốt hơn sao?
Tống Hiểu Ngọc cảm thấy đây chính là không muốn giúp nhà cô mà thôi.
Xe vận tải xác thực không nhỏ, nhưng hiện giờ cũng thực sự rất bận.
Đương nhiên Tống Hiểu Ngọc cũng không đoán sai, Trần Nhu chẳng hề muốn giúp chút nào. Nhà nào lo chuyện nhà nấy, đừng hòng sai sử người khác như là lẽ đương nhiên!
Mỗi ngày xe vận tải đều phải chở rất nhiều đầu và lương thực. Thậm chí gần đây tiệm tạp hóa còn bán thêm dấm và thùng nước tương, đều nhờ lão Dương giới thiệu. Người bán kia gọi là lão Chu, cung cấp lượng hàng nhập về cũng không tệ, nhưng cái chính là phải tự mình qua đó lấy hàng.
Cho nên xe vận tải trong nhà rất bận. Việc Hàn Quốc Lâm tự mình đạp xe đạp về quê đi thu mua thịt de thì Trần Nhu thực sự chẳng thấy có vấn đề øì cả, đó vốn dĩ chính là việc buôn bán của chú ấy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận