Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 475: Khua Môi Múa Mép

Chương 475: Khua Môi Múa MépChương 475: Khua Môi Múa Mép
"Em mang theo không ít thịt về, đại tẩu chị có muốn không, đợi lát nữa chị mang một ít về mà ăn." Trần Nhu nói.
"Thôi, chị đã chuẩn bị xong năm cân thịt ngon rồi, xương sườn cũng có bảy cân, trứng gà có một rổ, chuyên giữ lại để cả nhà ăn. Đời này còn chưa có năm nào sung túc như vậy đâu." Hàn đại tẩu mỹ mãn nói.
Hiện giờ điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt nên chị cũng ra tay rất hào phóng. Không lâu trước Hàn Quốc Cương giết heo bán đầu, chị còn qua đó mua về để cất đi chờ đến Tết ăn nữa.
Trần Nhu cười cười, sau đó cùng Hàn đại tẩu bắt đầu bận rộn.
Hàn Quốc Bân tặng một bình rượu tới nhà họ Hàn, đương nhiên còn có cả nhưng đồ tết khác nữa. Anh còn mang tới hai cân thịt mỡ lớn để hai ông bà ăn tết.
Bà Hàn trâm mặt nói: "Bảo vợ anh đừng có mà học theo mẹ Thiết Đản, suốt ngày chỉ biết khua môi múa mép ăn nói bậy bạ trong thôn!"
Hàn Quốc Bân không quan tâm đến mẹ mình, sau khi để quà tết lại liền nói: "Cha, con qua nhà bí thư chi bộ của thôn hỏi thăm trước đây."
"Quốc Lâm, đi cùng anh hai con luôn đi." Ông Hàn đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại gọi con trai út.
Hàn Quốc Lâm gật gật đầu: "Con cũng đang định cùng anh hai qua đó đây.”
Hàn Quốc Bân cũng đồng ý đưa em trai theo, còn nói với anh ta: "Ăn tết nhớ đến chỗ Quốc Minh bên kia hỏi thăm chút."
"Em biết rồi ạ." Hàn Quốc Lâm gật đầu.
Hai anh em cùng nhau qua nhà bí thư chi bộ hỏi thăm.
Tống Hiểu Ngọc chỉ luôn ở nhà chứ không thích ra ngoài nên tới tận bây giờ mới biết được cả thôn đều đã biết hết chuyện của mình.
Cũng là do người chị dâu cả miệng rộng kia của cô nói ra, âm ï đến mức toàn bộ thôn đều biết cô ta suýt chút nữa ly hôn với Quốc Lâm. Thực sự là vô cùng mất mặt.
"Hiểu Ngọc, tới đây giúp một tay đi, đêm nay nhà mình ăn sủi cảo." Bà Hàn trong bếp bận rộn quá liền gọi con dâu út.
Tống Hiểu Ngọc đương nhiên tới giúp bà, cô ta không nhịn được oán trách: "Con cũng chẳng biết mình đã đắc tội chị dâu cả chỗ nào, bây giờ trong thôn chẳng còn ai là không biết biết con và Quốc Lâm có mâu thuẫn hết. Việc này ai mà chẳng muốn giấu đi, thé mà chị ấy lại trực tiếp kể hết cho tất cả mọi người biết. Cứ làm như chị ấy và anh cả chưa từng cãi nhau lần nào vậy!"
"Mẹ đã mắng cô ta rồi, cô ta vốn là con lợn chết không sợ nước sôi. Con cứ kệ cô ta đi, con và lão tam chung sống với nhau thật tốt là được rồi." Bà Hàn liền trấn an cô ta.
Tống Hiểu Ngọc ấm ức nói: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ cuộc sống của con trong thành rất nhẹ nhàng. Con cũng rất muốn hỗ trợ cho Quốc Lâm, nhưng đây không phải là do con chưa tìm được công việc thích hợp hay sao? Sao chị dâu cả có thể nói những lời khó nghe như vậy cơ chứ!”
"Mẹ biết mà." Bà Hàn nói. Từ khi bà vào thành đến giờ, biểu hiện của con dâu út đúng là không thể chê vào đâu được.
Tống Hiểu Ngọc vừa thái thịt vừa nói: "Cũng là do chi dâu cả hết, một chút lương tâm cũng chẳng có. Đây là đang trách con đón mẹ vào thành ở rồi để cha qua nhà chị ấy ăn hay sao? Nhưng con đã bảo cha mang lương thực theo rồi mà, một hạt gạo cũng chẳng ăn của chị ấy nưa!"
Bà Hàn hừ lạnh: "Mẹ cũng hỏi lại cha con rồi, cha con nói ông ấy có mang lương thực theo."
Biết ngay là mấy đứa nó đều chẳng ra gì mài Cha chồng xách theo lương thực qua đó ăn cơm mấy ngày mà cũng phải nhìn sắc mặt nó, đứa bên nhị phòng kia thì càng không cần phải nói.
Bà vào trong thành ở lâu như vậy rồi mà một bước cô ta cũng chưa qua hỏi thăm, càng không cần phải nói đến việc mở miệng mời bà tới nhà ở.
Nhưng bà già họ Trần kia thì sao, từ sau khi vào thành bà ta đã ở đó tận bao lâu?
Con trai bà là cưới vợ về nhà chứ có phải đi ở rể cho nhà người ta đâu mà còn phải chăm sóc cha mẹ cô ta cơ chứt
"Không có đứa nào đáng tin cả. Về sau mỗi lần mẹ và cha con vào thành đều sẽ tới nhà các con ở mới được." Bà Hàn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận