Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 477: An Gay

Chuong 477: An GayChuong 477: An Gay
Hàn Chanh từ chối, không thèm phản ứng lại em trai mình, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Hàn lão tứ tiếp tục nói: "Mẹ, tết năm nay sắp đến rồi, vậy thì mở bàn mạt chược trong nhà mình đi"
"Con còn biết cả chơi mạt chược cơ á." Trần Nhu nhìn thằng bé.
"Đương nhiên là con biết rồi, lần trước thím Linh đi tới tiệm mạt chược con còn đi theo cơ mà, đi tới vài lần, con còn giúp thím ấy lật bài mấy lần, con cũng biết đánh đấy." Hàn lão tứ nói.
"Tại sao con không kể với mẹ?" Trần Nhu trừng mắt nói.
"Chuyện này thì có gì đáng để nói, con lại không tới đó để chơi, đều là đi bộ cùng thím Linh mà thôi." Hàn lão tứ nói.
Trần Nhu nhìn vào mắt nó, cười một tiếng.
Hàn lão tứ không sợ mẹ mình trợn mắt nhưng nó lại sợ mẹ mình cười như vậy với nó, lập tức lên tiếng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con trai mẹ nhất định sẽ không dính dáng nghiện ngập cờ bạc, tới chỗ kia là do thím Linh dẫn đi, bằng không con cũng không vào được!"
"Trong con hẻm cũ kia?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Cha, cha cũng biết hả?" Hàn lão tứ cười cười nói.
"Hôm nay đang ăn tết, tạm thời không đánh con." Hàn Quốc Bân nói, sau đó bảo Trần Nhu: "Là chuyện anh nói với em, hẳn là Mã Ngọc Linh nghe được ở tiệm làm tóc."
"Em cũng không biết cô ấy đi đến những nơi như thế." Trần Nhu không khỏi nói, chuyện Mã Ngọc Linh đi chơi mạt chược cô ta cũng chưa bao giỜ nói với cô.
Đã thế còn dẫn theo lão tứ đi cùng, hôm nay về cô nhất định sẽ đi tìm cô ta tính sổ.
"Có phải là hàng xóm cách vách của em không?" Chị dâu cả hỏi.
"Đúng vậy." Trần Nhu gật đầu.
"Đừng thân thiết quá với người phụ nữ đó, nhìn cô ta trang điểm có vẻ không được đáng tin cậy cho lắm, sao còn cho Chanh Tử kết nghĩa?" Chị dâu cả nói.
"Bản tính của cô ấy không xấu, mỗi tội tính cách hơi không biết câu nệ." Trân Nhu cười nói: "Nhưng mà khẳng định lần này về em sẽ nói cô ấy."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Không được đi đến những nơi như sòng bạc." Hàn đại ca nhắc nhở đứa cháu trai.
Hàn lão tứ nói: "Không đi, từ giờ về sau sẽ không bao giờ đi nữa." Khi nói chuyện còn giương mắt nhìn mẹ mình. Cha nó không đánh con nhưng ma me nó thì sẽ đánh, nó đã bị ăn không ít trận đòn, nó cảm thấy ăn tết năm nay xong thì mẹ nó sẽ tính sổ với nó ngay lập tức.
"Muốn đi cũng không đi được, cha sẽ nói với bên kia một tiếng, về sau con có muốn tới gần cũng không được." Hàn Quốc Bân nói.
Hàn lão tứ lấy lòng mà cười cười, nói: "Không cần đánh tiếng con cũng sẽ không qua bên đó nữa."
"Anh, anh cả và chị ba của em đều không biết chơi mạt chược, em có năng lực lắm nhá, đã thế còn muốn nhà mình mở bàn mạt chược." Hàn Chu nói.
"Chẳng phải là em muốn náo nhiệt thêm một chút sao?" Hàn lão tứ nói.
"Mẹ, mẹ mau mua đi, chỉ nhà mình chơi thôi, để lão tứ dạy con, cũng có thể giải trí một chút." Hàn Chu nói.
"Được đó, để năm sau cha các con tới tìm bác Đại Nguyên của các con, mua một bàn từ tỉnh thành về đây." Trần Nhu gật đầu nói.
"Thật sự muốn mua à?" Chị dâu cả không khỏi hỏi.
"Mua chứ, mua để người trong nhà chơi, nhưng một khi đã đi ra bên ngoài, nếu mà ai để mẹ nghe thấy chút lời ra tiếng vào nào, đến lúc đó gậy trúc nhà ta có gãy thì mẹ cũng sẽ không nương tay đâu." Trần Nhu vô cùng bình tĩnh mà tường thuật.
Ba anh em và Hàn Chanh đều co rúm lại, đừng nghĩ là học bá như Hàn Hàng và cô gái bé nhỏ như Hàn Chanh sẽ không bao giờ bị đánh, khi còn nhỏ bọn họ cũng đều được nếm thử gậy trúc cả rồi.
Sức mạnh khi mẹ bọn họ đánh người, nếm thử một lần bọn họ nhất định sẽ không muốn nếm thử lần thứ hai.
Cơm tất niên ăn xong rất nhanh, chuyện trong nhà để bọn nhỏ đi thu dọn, Trần Nhu thì cầm theo bao hạt dưa và bao mứt bí đao đi cùng với chị dâu cả đến nhà vợ Đại Quý.
Vợ Đại Quý cười nói: "Đêm nay tôi đã chuẩn bị bài rồi, đến rồi thì vào chơi cho vui."
Sau đó bảo con út của cô ấy đi gọi những người khác, vợ Xuyên Tử, Thái Lệ Hoa, Chu Trân, bảo họ tới nhà bên này tụ tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận