Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 480: Mở Cửa Hàng

Chương 480: Mở Cửa HàngChương 480: Mở Cửa Hàng
Đám phụ nữ ở bên nhà vợ của Đại Quý, còn đàn ông thì tụ tập bên nhà bí thư chỉ bộ trong thôn, thật sự rất náo nhiệt.
Đều đang nói về sự phát triển, nói rằng hiện tại là thời đại mới, cũng cùng nhau xem tỉ vi.
"Quốc Bân, hiện giờ nhà cậu có nhiều cửa hàng ở trong thành phố như vậy, giới thiệu cho tôi với chứ." Người đang nói chuyện này tên Hàn Quốc Đại, cũng là người nhà họ Hàn, cũng coi như họ hàng nhưng cũng là họ hàng xa, ông nội Hàn Quốc Bân và ông nội hắn ta là anh em họ.
"Anh muốn mở thì cứ mở đi, ai ngăn cản anh đâu." Hàn Quốc Bân nhìn vào mắt hắn.
Trước kia thường xuyên đánh nhau, nhưng mà những năm đó là còn nhỏ, nói đánh là đánh, chứ hiện giờ chẳng có gì đáng nói cả.
"Mở cửa hàng chẳng phải là chuyện nhỏ nhặt gì, tôi với chị tôi hiện tại còn không có dám mở cửa hàng trong thành, vẫn còn bày quán bán mà." Hàn Quốc Lâm nhìn vào mắt Hàn Quốc Đại.
"Cậu đừng làm tôi sợ, tôi tính toán tốt hết cả rồi, đến lúc đó, Quốc bân, cậu cung cấp hàng hóa cho tôi, tôi bán được vốn rồi trả lại cậu." Hàn Quốc Đại nhìn Hàn Quốc Bân nói.
"tôi cung cấp hàng hóa cho anh?" Hàn Quốc Bân cười: "Hàng hóa tôi bán là tự bản thân tôi đi thu mua, năm nay thịt dê của lão tam cũng là tự chú ay vào trong thôn tìm mua."
Hàn Quốc Đại nhìn anh, nói: "Cậu ba của cậu không phải mới hợp tác với cậu mở một xưởng ép dầu à, tôi vào thành phố bán đầu đi? Chắc là cậu có thể lấy hàng cho tôi chứ?"
"Có thể chứ, cửa hàng cậu muốn mở ở đâu, tự đi tìm vị trí đi, xác định xong đến lúc đó tôi đi mua hàng hóa cho cậu, nhưng mà bên chỗ ông cậu của tôi nói là không cho nợ sổ, tiền ngày nào kết toán ngày đó, tiền vốn dầu đậu nành đậu phộng cũng không quá cao, nhưng vẫn rất cần tiền vốn." Hàn Quốc Bân nói.
"Tôi bán xong sẽ trả lại cho cậu ngay mà, hiện tại tôi không có chút tiền vốn nào." Hàn Quốc Đại nói.
"Mấy năm nay anh ở trong thôn đều làm những việc gì?" Hàn Quốc Bân liền hỏi.
Hàn Quốc Đại không vui, nói: "Hiện giờ cậu phát tài, có chút tiền cỏn con như vậy cũng không muốn cho nợ? Lại chẳng phải ăn quyt của cậu!"
"Nếu anh muốn làm ăn thì tới mà vay tiền anh em ruột của anh ấy, chúng ta là anh em họ hàng xa quá rồi, bên chỗ tôi không có cái quy củ này." Hàn Quốc Bân cười nói.
Nhưng mà Hàn Quốc Đại cười không nổi, nguyên bản hắn ta còn muốn đánh vào mối quan hệ thân thích, muốn lay hàng hóa sau đó bán kiếm tiền, nếu mà bán không được thì đem đồ ve trả lại cho Hàn Quốc Bân, vậy thì hắn sẽ không đến mức bị thiệt hại nặng.
Nhưng mà không nghĩ tới Hàn Quốc Bân lại không nể mặt mũi như vậy.
Nói thẳng rằng bọn họ không thân tới thế, thậm chí còn cách nhau khá xa.
Nhưng cũng xác thực là xa, sắp cách nhau tận năm đời rồi.
"Được, hiện tại cậu kiếm được tiền nên mới khinh thường người khác." Hàn Quốc Đại nói như vậy, sau đó đứng lên bỏ đi về.
"Cái tật xấu gì vậy, tôi còn là em ruột của anh hai cơ, anh hai tôi tìm quan hệ cho tôi, mọi chuyện khác đều do chính bản thân tôi tự làm, hắn còn tưởng anh hai tôi trải sẵn cả con đường cho tôi đi." Hàn Quốc Lâm không khách khí tí nào, trực tiếp phụ tào nói.
Đại Quý, Xuyên tử, Hàn Quốc Minh và cả Hàn Quốc Cương đều còn ở đây mà, bởi vì vợ họ có quan hệ tốt với nhau nên họ cũng vậy.
"Không cần quan tâm hắn, đây là nghĩ tay không bắt rắn, nghĩ hay lắm." Xuyên Tử trào phúng nói.
"Ở trong thôn nhiều năm như vậy rồi, ngày nào cũng đi đánh bạc, người nhà còn ở căn nhà đất kia, vậy mà còn vác mặt mũi tới nói muốn bàn chuyện làm ăn, lại còn đòi cung cấp hàng hóa không phải bỏ tiền vốn." Người đàn ông của Thái Lệ Hoa tên là Hàn Quốc Minh.
Bí thư chỉ bộ nói với Hàn Quốc Bân: "Tôi thấy cả đời này hắn cũng chỉ như vậy mà thôi, đón qua bên đó khẳng định là rước thêm phiền toái vào người."
Đương nhiên Hàn Quốc Bân sẽ không quan tâm.
Nhưng mà cũng phải nói thật, Hàn Quốc Đại tạo ra cho anh cái ý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận