Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 481: Nhất Định Sẽ Đỗ

Chương 481: Nhất Định Sẽ ĐỗChương 481: Nhất Định Sẽ Đỗ
Buổi tối về nhà, Hàn Quốc Bân nằm trên giường đất với vợ mình, nói: "Vợ ơi, anh nói em nghe một việc, nếu em không đồng ý thì thôi, nhưng đừng có tức giận nhé."
"Nói đi." Trần Nhu nhìn vào mắt anh.
Trước tiên Hàn Quốc Bân kể hết chuyện của Hàn Quốc Đại ra, sau đó lại nói: "Vợ ơi, vợ chú ba chẳng phải đã nói thẳng là không có việc gì sao? Để cô ấy tự mình bán dầu thế nào? Anh cũng có thể giúp cô ấy liên hệ bên phía lão Chu bên kia, còn Quốc Lâm bán thịt thì tự đi lấy hàng hóa."
Trần Nhu nhướng mày: "Nhìn vậy mà anh cũng quan tâm tới em trai nhỉ2"
"Này không phải do anh nghĩ tới về sau bố mẹ dưỡng lão như thế nào sao, chị dâu cả khẳng định là sẽ không giúp đỡ, anh cũng không thể để em thấy ngột ngạt nên khẳng định là sẽ đến lượt chú ba nuôi, nếu chú ba làm ăn khấm khá, khẳng định là nó và vợ không dám không nuôi cha mẹ." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu hiểu ý tứ của anh, đây là muốn để vợ chồng chú ba ăn nên làm ra, về sau không nuôi không được, tới cái cớ cũng không tìm được.
"vậy anh đi mà nói với chú ba, với quan hệ của em với vợ chú ấy, em không nói dược." Trần Nhu nói. Cô không có ý kiến gì cả.
Bở vì xưởng ép dầu bên anh ba của cô năm năm gần đây càng ngày càng phát triển, đặc biệt là đầu đậu nành, sản lượng còn lớn hơn cả sản xuất dầu đậu phộng.
Cung cấp hàng hóa cho ai mà không phải cung?
Trước mắt với sự hiểu biết của cô ve Hàn Quốc Lâm, Hàn Quốc Lâm không phải loại người sẽ không nuôi cha mẹ, nếu mà cuộc sống của hai vợ chồng họ tốt lên vậy khẳng định là sẽ nuôi.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng nhận từ hai ông bà rất nhiều thứ tốt.
"Vợ ơi, cậu hai cậu ba của bọn nhỏ không có ý tưởng về phương diện này ư?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Anh cả anh hai em á, họ không có ý định vào thành phố, sang năm cũng bắt đầu mở rộng quy mô diện tích lớn để gieo trồng đậu nành." Trân Nhu nói.
Đây là cô nghe mẹ mình nói.
Hai người chị dâu đều có cái ý định kia nhưng mà anh cả và anh hai cô thì không.
Hàn Quốc Bân cười nói: "Vậy cũng tốt, nhiều loại chút càng không lo không có hàng bán."
Ngày đầu tiên của năm mới, sau khi Hàn Quốc Bân ăn cơm sáng xong, liền dẫn bọn trẻ đến chúc tết nhà ông bà nội.
Ông Hàn vui vẻ nắm tay Hàn Hàng hỏi chuyện thành tích học tập, ông rất thích nghe đứa cháu nội này nói về thành tích học tập xuất sắc của nó.
Hàn Hàng chỉ nói ngắn gọn hai câu, con người cậu không thói quen khoe khoang thành tích lắm.
Trái với Hàn Hàng, Hàn Chu khoe rất nhiều, nói: "Năm nay con thi đứng top 7 của khối, nhưng mà thành tích của con vẫn có thể cao hơn nữa, chỉ cần chờ thành tích tiếng Anh của con được cải thiện, đến lúc đó có thể đứng top 3 của khối."
Hai anh em Hàn Tư cùng Hàn Bác đều ngồi bên không nói gì, không có cách thành tích của Hàn Hàng, Hàn Chu là thứ bọn họ chỉ có thể hâm mộ mà không với tới được.
Ông Hàn nghe thấy vậy vô cùng vui vẻ, liên tục nói: "Tiếp tục cố gắng, nói mẹ hai đứa nấu nhiều món ngon cho ăn, sau này thi được vào trường đại học tốt."
"Em nghe nói hiệu trưởng đã định mục tiêu cho khối anh là Thanh Đại cùng Kinh Đại?" Hàn Tư nghe ông Hàn nói vậy thì quay sang hỏi anh Hàng của cậu.
"Thanh Đại cùng Kinh Đại?" Ông Hàn không hiểu gì hỏi: "Hai trường học này thế nào? Có tốt không?”
"Này còn phải nói sao, Thanh Đại cùng Kinh Đại đều là trường học của thủ đô, là hai đại học tốt nhất cả nước!" Hàn Tư nói.
"Đại học tốt nhất cả nước, ở thủ đô?" Tay cầm tẩu thuốc của ông Hàn đều run rẩy.
"Vâng, nếu như thi đỗ trường học đó, ông nội, nhà họ Hàn chúng ta sẽ làm rạng rỡ tổ tông, làm vinh dự cho dòng họ, phóng viên đều sẽ đến cửa phỏng vấn, nhà chúng ta sẽ được lên báo của tỉnh, nếu không lên tỉnh thì báo của thủ đô khẳng định đăng tin!" Hàn Tư nói.
Ông Hàn nghe thấy lời này nghe lời này rất là kích động.
"Vẫn còn không biết được thế nào, còn chưa biết thi đỗ không nữa." Hàn Hàng nói.
"Em cảm thấy anh nhất định thi đỗ, lần thi thử trước thành tích của anh đều hơn 700 điểm, em nghe nói giáo viên lớp 12 đều lấy anh vì tấm gương giáo dục các anh chị lớp 12 đấy." Hàn Tư nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận