Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 483: Hiếu Thảo

Chương 483: Hiếu ThảoChương 483: Hiếu Thảo
Vì vậy Tống Hiểu Ngọc liền đến đây, cảm quan của Trần Nhu đối với cô ấy rất thấp, nhưng việc này cô cũng cảm thấy không tệ lắm, chỉ là lời nên nói vẫn phải nói: "Tối qua khi Quốc Bân cùng chị nói việc này, chị cũng không muốn đồng ý, rốt cuộc chị biết em dâu là người sau này muốn mở xưởng sản xuất, sao có thể đồng ý công việc nhỏ bé mà Quốc Bân nhà chị giới thiệu được."
Đây là lời trước kia Tống Hiểu Ngọc chế gieu quầy bán thịt của Hàn Quốc Lâm.
Vẻ mặt Tống Hiểu Ngọc quả nhiên cứng đờ lại.
Nhưng mà Trần Nhu vẫn làm như không thấy, vẻ mặt thản nhiên, cô ấy cho rằng mình đối với cô em dâu luôn khách khí, nhưng mà có một số người lại thích trước mặt người một kiểu sau lưng lại một kiểu khác, Trần Nhu không trị một chút, cô ta thật sự cho rằng mình rất có năng lực đấy.
"Chị dâu, em biết trước kia là do em sai." Tống Hiểu Ngọc nhìn cô ấy ý muốn đuổi người, rõ ràng không đồng ý để cô làm, nói: "Trước kia là do em không hiểu, lần trước sau khi cãi nhau với Quốc Lâm, em mới hiểu được, lần này em sẽ làm đến nơi đến chốn."
"Làm đến nơi đến chốn là chuyện tốt, chị cũng hy vọng cuộc sống của em và chú ba tốt hơn, nếu đã muốn mở cửa hàng vậy thì đợi về thành, các em nên đi tìm cửa hàng trước." Trần Nhu nói nhiều thêm câu, còn muốn tận tình hơn nữa thì không có đâu.
"Em biết, chị dâu, trong lòng em cũng không biết làm như thế nào, em muốn đi cửa hàng của Thiết Đản giúp bán hàng, làm quen trước tích lũy kinh nghiệm, chị thấy sao?" Tống Hiểu Ngọc hỏi.
" Trước kia em cũng đã đi làm ở Cung tiêu xã rồi, còn có thể một chút đồ đều không biết bán sao? Cần gì phải đến chỗ Thiết Dan để thử việc nữa." Trần Nhu nói.
"Trước đây là như thế, nhưng lần này không phải bán đồ không giống nhau sao." Tống Hiểu Ngọc chỉ có thể lấy lý do này.
Tất nhiên càng quan trọng là trước kia những đồ Cung tiêu xã bán đều là đồ của nhà nước, nhưng bây giờ bán đều đồ của mình, sau này có thể kiếm được hay không đều là chuyện của mình, thái độ đối đãi khẳng định cũng không giống nhau rồi.
Trần Nhu nhìn cô ấy nói: "Vậy em đến chỗ Thiết Đản học hỏi đi." Nói xong chuyện này, Trần Nhu lại nói: "Tranh thủ cùng chú ba nhanh chóng mua nhà, chị thấy bố mẹ đều muốn vào thành ở cùng hai đứa đấy."
Tống Hiểu Ngọc cười không nổi nữa, chỉ giật giật khoé miệng nói: "Quốc Lâm cũng nói muốn đón bố mẹ vào thành."
Câu này thật không phải lời nói khách sáo.
Lần trước Hàn Quốc Lâm nhìn thấy mẹ sống ở trong thành vui vẻ như vậy, anh ay cũng rất vui, còn nói với cô, đợi sau này có điều kiện mua nhà mới, sẽ mua ngôi nhà to như của anh hai, đến lúc đó sẽ đón bố mẹ vào thành ở.
Tống Hiểu Ngọc có ý kiến về chuyện này, nếu là trước kia cô nghe thấy anh ấy nói vậy nhất định sẽ không đồng ý, nhưng mà lần này cô một câu cũng không dám nói.
Hai ngày trước, mẹ chồng cô còn cùng cô nói sau này muốn vào thành ở cùng với bọn họ.
Nhưng mà sẽ cho tiên dùng để hỗ trợ nhà cô mua một ngôi nhà tốt hơn.
"Chú ba là người hiếu thảo, với cả trước kia bố mẹ cũng nói sau này muốn sống cùng với chú ấy, trong lòng chú ấy tất nhiên đã có tính toán rồi." Trần Nhu coi như không thấy nụ cười miễn cưỡng của Tống Hiểu Ngọc, làm như việc đương nhiên nói.
Sau khi Tống Hiểu Ngọc ra về, chị dâu Hàn cũng đến đây, vào nhà thì hỏi: "Chị mới nhìn thấy em dâu ba ở cửa, em ấy mới đến?"
Trần Nhu gật đầu, sau đó đem dự định của Quốc Bân nói lại cho chị dâu nghe.
Chị đâu Hàn không khỏi nói: "Giới thiệu cho em ấy làm gì, nếu về sau kiếm được tiền, còn không phải càng kiêu ngạo?"
"Cuộc sống của nhà chú ba tốt hơn, về sau bố mẹ sẽ vào sống trong thành, chị có thể được thoải mái hơn." Trần Nhu nói.
Chị dâu Hàn vẫn nhịn không được nói: "Như vậy cũng dễ dàng cho em ấy quá."
Trần Nhu cười nói: "Cũng không dễ dàng như vậy đâu."
Nhà cô chỉ cung cấp hàng hóa cho Tống Hiểu Ngọc mà thôi, đây là việc hai bên đều có lợi, cô cũng không lỗ vốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận