Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 486: Nghĩ Cách Kiếm Tiền

Chương 486: Nghĩ Cách Kiếm TiềnChương 486: Nghĩ Cách Kiếm Tiền
Tuy cậu đang cười hì hì nhưng thái độ lại cực kỳ rõ ràng, ba đứa nhỏ còn lại cũng đều nhìn về phía cha mình.
Hàn Quốc Bân nhàn nhạt liếc mắt nhìn chúng, nói: "Ăn cơm đi!"
"Ăn cơm, ăn cơm thôi." Trần tam ca cũng gắp thêm đồ ăn cho mấy đứa cháu ngoại trai cháu ngoại gái.
Nhưng lần này đúng là Trần tam ca thực sự muốn cảnh cáo hai người em rể, bởi vì thật sự là có quá nhiều đàn ông sau khi giàu có sẽ tìm đến người mới.
Ví dụ như ở trấn trên nơi anh lấy hàng hóa cũng có chuyện như vậy. Đại khái là kiếm được nhiều tiền rồi nên người đó xằng bậy cùng một cô gái trẻ tuổi ở bên ngoài. Chính vì vậy nên cả cửa hàng đều bị vợ ông ta châm lửa đốt sạch, có đáng sợ không cơ chứ?
Hàn Quốc Bân và An Đại Bang liền cùng Trần tam ca và cả Trần cùng nhau uống vài ly và ăn cơm trưa. Lại ở lại chơi thêm một lúc nữa rồi từng nhà mới lần lượt đi về.
Hàn Quốc Lệ và Trương Giang mang theo Trương Hào Hào và Trương Dao Dao cùng về quê.
Trần Nhu đi pha mấy ly sữa mạch nha, đưa cho mỗi người một ly rồi cười nói: "Đợi mọi người lâu lắm rồi đấy."
"Cũng đâu có lâu lắm đâu ạ." Trương Giang cười cười.
"Chị dâu hai, em nghe em dâu ba nói là chị sẽ cung cấp hàng hóa cho em ấy để em ấy mở một cái cửa hàng ạ Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Không phải chị mà là anh hai em." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ nói: "Vậy cũng như nhau mà." Cô rất cảm động, nói: "Bây giờ Hiểu Ngọc có việc để làm rồi, về sau cũng đừng có mà gây chuyện nữa."
"Còn chưa biết việc buôn bán sẽ như thế nào nữa." Trần Nhu nói.
"Tìm cái cửa hàng nằm trên một đoạn đường tốt, dù thế nào cũng sẽ không quá tệ." Hàn Quốc Lệ nói.
"Mong là sẽ buôn bán tốt như em nói, về sau kiếm lời thì cũng có thể mua một viện tử lớn đón hai ông bà đến ở." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ gật đầu nói: "Điều đó thì đúng là nên làm rồi. Em thấy mẹ rất thích ở trong thành."
Lần trước bà Hàn vào thành, Hàn Quốc Lệ thân là con gái đương nhiên là có qua đó hỏi thăm, cũng xách theo không ít đồ qua đó.
Hàn Quốc Bân hỏi Trương Giang: "Lần trước Dao Dao có tới đây, anh nghe con bé nói là chú đã thành chủ nhiệm trong xưởng của chú rồi?" "Chỉ là một chủ nhiệm nhỏ thôi ạ. Làm cả nửa đời người như vậy rồi, đến tận bây giờ mới thăng chức cho em." Trương Giang cười nói.
Đã là đàn ông thì chẳng có ai không thích được thăng chức cả, thăng chức có nghĩa là được tăng lương mà. Tiện lương hiện tại của anh là 90 đồng tiền.
Đương nhiên nếu so với quán ăn vợ anh mở thì nhất định là kém hơn. Từ lúc vợ anh mở quán thì một tháng có thể kiếm được hai trăm. Hơn nữa cô còn qua bên này giúp đỡ làm bánh bao, một tháng cũng có thể kiếm thêm 200 nữa. Nếu so sánh thì đúng là anh không bằng.
Nhưng Trương Giang chẳng thèm để ý chút nào, dù gì thì tiền lương của anh cũng không tính là quá thấp.
Hàn Quốc Bân hỏi em gái mình: "Hiện giờ trong nhà em chắc cũng đang tích cóp tiền đúng không? Năm nay lão tam cũng đang tìm nhà, em có muốn cùng nó tìm một căn không?"
"Đâu có cần đến đâu anh. Mở cửa hàng thế này cũng được rồi, cửa hiệu mặt tiền đắt như vậy mà." Hàn Quốc Lệ nói.
"Mua một căn đi, một cái cửa hiệu mặt tiên thì tốn bao nhiêu chứ? Bây giờ nhà ta cũng không phải là không mua nổi. Lúc trời mưa hoặc tuyết rơi thì em không bán hàng được nữa, bây giờ nếu mở cửa hàng sớm một chút thì sẽ kiếm đủ tiên để mua thôi mà." Trương Giang nói. Hàn Quốc Lệ hơi ngây ngốc, đây là lân đầu tiên cô nghe có cách làm như vậy đấy. Thế nhưng hình như nghe cũng có lý?
Trần Nhu cười cười: "Nếu là chị thì chị cũng khuyên em ba nên mua. Tiền mở cửa hàng em cũng kiếm được rồi mà."
Hàn Quốc Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy được rồi, năm nay em sẽ mua một căn cùng Quốc Lâm?”
"Nên mua sớm." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cũng đồng tình. Dù là Hàn Quốc Lệ hay là Hàn Quốc Lâm đi chăng nữa thì cô cũng đều mong bọn họ có cuộc sống tốt hơn.
Rốt cuộc thì về sau hai ông bà Hàn vào thành ở đều dựa vào bọn họ hết, kinh tế của hai nhà khấm khá thì đúng là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận