Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 487: Sao Cô Mang Con Tôi Đến Đó

Chương 487: Sao Cô Mang Con Tôi Đến ĐóChương 487: Sao Cô Mang Con Tôi Đến Đó
Chờ đến lúc phải đi về, Trương Dao Dao liền nói: "Con muốn ở lại thôn mấy ngày nữa, con sẽ ngủ cùng Chanh Tử!"
Vậy nên Trương Dao Dao liền ở lại. Trương Giang chở Hàn Quốc Lệ về còn Trương Hào Hào thì tự mình đạp xe đạp di theo, cả nhà đi hai xe đạp tới mà.
Thé nhưng thời gian ở lại trong thôn cũng không lâu, Trần Nhu cũng chỉ ở thêm mấy ngày. Ngày mùng bốn cả gia đình mới cùng về thành.
Mã Ngọc Linh còn nói: "Tôi còn cho rằng hôm qua mọi người se về cơ, suýt chút nữa đã ngâm thịt heo vào nước để rã đông rồi."
Trần Nhu nói: "Hôm nay cô đừng nấu cơm nhé, đưa cha nuôi của Chanh Tử và Trần Tiểu Bằng qua bên này tụ tập."
Mã Ngọc Linh đương nhiên là rất vui, về nhà mang không ít thịt sang đây. Trần Nhu nói: "Cô nhìn xem tôi có bao nhiêu đi, đâu cần mang sang đây thêm nữa làm gì."
Trần Nhu tích trữ không ít thịt trong tủ lạnh. Xương sườn và thịt ba chỉ đều có không ít, có thể ăn đến tận mùng mười.
Hai người bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Hàn Quốc Bân đi nhìn mấy cửa hàng một vòng rồi mới về xem TV cùng bọn nhỏ.
Còn công an Trần thì vẫn chưa đi làm về. Mặc dù là Tết nhất nhưng anh vẫn phải đi làm như bình thường.
Trần Nhu và Mã Ngọc Linh cùng hầm không ít đồ ăn ngon. Nồi xương sườn và thịt ba chỉ hâm nước tương cùng với nấm, những món khác cũng đã được chuẩn bị sẵn. Chờ công an Trần trở về thì sẽ đun lại cho nóng, đến lúc đó bày đồ ăn nóng hầm hập lên bàn ăn mới ngon.
Trần Nhu và Mã Ngọc Linh bắt đầu làm van thắn, Mã Ngọc Linh nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ đưa cô đến một nơi cực kỳ vui để tiểu khiển nhé."
"Tiệm mạt chược hả?" Trần Nhu liền hỏi.
Mã Ngọc Linh kinh ngạc hỏi lại: "Sao cô lại biết chỗ đó?"
"Tôi còn chưa hỏi cô đấy, cô đi đến chỗ đó sao lại mang lão tứ theo thế?" Trần Nhu hỏi tiếp.
"Gì chứ? Sao tôi có thể mang lão tứ đến chỗ đó được, tôi qua bên kia thì gặp được lão tứ đấy chứ." Mã Ngọc Linh nói.
"Hả?" Trần Nhu ngây ngẩn cả người.
Mã Ngọc Linh không nhịn được hỏi cô: "Hai vợ chồng cô cũng không biết hả?"
"Sao lão tứ có thể nói cho chúng tôi biết được?" Mặt Trần Nhu trầm xuống.
"Chờ năm sau nên dạy bảo nó một chút." Mã Ngọc Linh nghe vậy gật gật đầu, nói: "Tôi gặp phải nó nên cũng có chào hỏi. Lúc đầu tôi tưởng thằng bé chỉ ngẫu nhiên qua đó chơi thôi, nhưng sau đó tôi thấy nó rất thành thục nên mới hỏi nó, thằng bé bảo vợ chồng hai người đều biết hết!"
"Vậy sao cô không kể với tôi?" Trần Nhu không nhịn được hỏi.
"Không phải là do tôi không biết nó đang nói dối sao, phải giáo huấn thẳng nhóc thúi này thôi." Mã Ngọc Linh nói.
Cô qua đó đánh bài, đánh xong thì quên chuyện này luôn. Lão tứ đã nói cha mẹ có biết chuyện này thì cô còn đi kể cho Trần Nhu làm gì nữa.
Trần Nhu cười lạnh: "Xem ra lúc ăn tết là do lanh mồm lanh miệng nên nói lỡ miệng!"
Trân Nhu tạm thời chưa xử lý việc này vội. Lúc này công an Trần đã trở lại, hai nhà liền vây quanh cùng ăn cơm tất niên.
Tên nhóc thúi Hàn lão tứ này còn thường xuyên liếc mắt nhìn mẹ và dì Linh của mình.
Mã Ngọc Linh biết thằng bé sắp bị đánh nên cười cười gắp cho nó một miếng xương sườn, nói: "Ăn nhiều một chút nhé, ăn nhiều mới khỏe khoắn chịu đòn được."
Hàn lão tứ lập tức nhìn về phía mẹ mình. Trần Nhu phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt của cậu bé mà cứ ngồi ăn, còn bảo công an Trần và Trần Tiểu Bằng ăn nhiều một chút. Hàn lão tứ lúc này mới thở phao một hơi, lùa từng miếng cơm vào miệng. Ăn xong cậu liền ngồi chờ mọi người.
"Canh bí đao này ngon lắm. Lão tứ, lại uống thêm ít canh nữa đi." Trần Nhu nói.
Hàn lão tứ nghe giọng nói của mẹ mình hơi khác so với mọi khi liền tươi cười lấy lòng với mẹ rồi nói: "Mẹ, cứ để con tự ăn là được rồi."
"Được, vậy con tự ăn đi." Trần Nhu gật đầu. Lúc ăn cơm thì đừng tỏ thái độ cho con cái xem, cũng đừng để nó biết là mình muốn đập nó, ảnh hưởng đến việc ăn uống.
Bữa cơm này ăn cực kỳ ngon miệng.
Cơm nước xong xuôi, bàn ăn liền giao cho lão đại lão nhị và Trần Tiểu Bằng đi dọn dẹp.
Trần Tiểu Bằng đây là lần đầu phải làm việc nhà, trước kia cậu chưa từng làm bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận