Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 488: Lão Tứ Bị Đánh

Chương 488: Lão Tứ Bị ĐánhChương 488: Lão Tứ Bị Đánh
Hàn lão tứ ở trong phòng xem TV bắt đầu giục Mã Ngọc Linh: "Dì Linh, con thấy cửa nhà dì hình như chưa khóa thì phải. Dì mau về nhà khóa cửa đi dì, trong nhà không nuôi chó nên cẩn thận có trộm vào đấy ạ."
"Chanh Tử, con đi xem thử xem, mẹ nhớ rõ mẹ đã khóa rồi mà" Mã Ngọc Linh lười biếng, ngồi không nhúc nhích mà nói.
Hàn Chanh liền chạy ra ngoài nhìn thử sau đó trở lại nói: "Lão tứ, con mắt nào của em nhìn thấy cửa không khóa vậy? Đã khóa kỹ rồi mà."
Hàn lão tứ không nói nữa.
Mã Ngọc Linh cười cười nói với Trần Nhu: "Huyện thành chỗ chúng ta không có mạt chược, chờ lần sau nếu tôi rảnh thì tôi sẽ qua tỉnh thành bên kia mang một bộ về, đến lúc đó chúng ta cùng chơi mạt chược."
"Tụ tập đánh bạc là không tốt đâu." Công an Trần liếc mắt nhìn cô, nói.
"Đây đâu phải là tụ tập đánh bạc, cái này phải gọi là gia đình tụ hội mới đúng, anh hiểu không" Mã Ngọc Linh nói.
"Thật ra tôi chưa từng chơi mạt chược nên không biết chơi. Mua về cũng vô dụng, trong nhà cũng chẳng có ai biết chơi cả." Trần Nhu nói như vậy. Hàn lão tứ rất muốn giơ tay nói là mình biết chơi, có thể dạy cho mọi người.
Thế nhưng lúc này cậu hơi sợ, còn ước gì mọi người mau chuyển qua chủ đề khác, nói: "Tây Du Ký hay thật đấy, xem bao nhiêu lần cũng không chán. Con Bạch Long Mã này thật là vất vả, phải chở bao nhiêu là đồ, còn chở cả Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa."
"Đúng vậy, càng vất vả thì công lao càng lớn mà. Nhưng ngựa nhỏ cũng đáng yêu thật đấy." Hàn Chanh nói.
"Sao nó có thể đẹp trai bằng em được." Hàn lão tứ nói.
"Em đừng có mà tự rước lấy nhục, Tết nhất nên chị không muốn độc miệng đâu." Hàn Chanh ghét bỏ nói.
"Cũng đừng nói vội, tương lai còn dài mà. Mấy anh em nhà này sau này nhất định sẽ đều rất mê người, đều được di truyền hết nhưng điểm tốt của vợ chồng cô mà lại." Mã Ngọc Linh cười nói với Trần Nhu.
"Cô cũng đừng khen bọn chúng, bọn chúng sẽ kiêu ngạo mất." Trần Nhu cười cười.
"Khen đi khen đi, đì cứ việc khen, chúng con đều thích được khen hết." Hàn lão tứ nhếch miệng cười nói.
Hàn Quốc Bân nói với công an Trần: "Bao giờ hai nhà chúng ta cùng đi chụp ảnh gia đình đi, cùng chụp chung một bức ảnh lớn."
"Ngày mai đi, ngày mai tôi được nghỉ." Công an Trần nói.
Hôm sau là ngày mùng năm, hai nhà liền cùng nhau đi chụp ảnh.
Hai gia đình đều rất cao hứng, đặc biệt là bọn nhỏ. Mỗi người đều chụp riêng thêm hai ba tấm, cũng coi như là ảnh kỷ niệm.
Đầu năm qua đi, Trần Nhu trì hoãn thêm hai ngày nữa. Mãi cho đến tận hôm nay cô mới nhân lúc Hàn lão tứ đang vui vẻ từ bên ngoài trở về nhà mà xử lý cậu.
Cái roi trúc kia bi cô đánh gãy rồi mới ngừng lại, nếu nó mà không gãy thì cô còn định đánh tiếp nữa kìa.
Hàn Hàng, Hàn Chu, Hàn Chanh và cả Trương Dao Dao đều ở nhà, nghe thấy tiếng khóc ầm ï.
Trương Dao Dao nghe thấy tiếng khóc của lão tứ, run rẩy hỏi: "Có... Có chuyện gì thế, sao mợ hai đánh ghê vậy?"
"Em... Em cũng không biết nữa. Anh cả anh hai, lão tứ phạm tội gì vậy?" Hàn Chanh quay qua nhìn về phía anh cả anh hai của mình hỏi.
Thực ra hai anh em Hàn Hàng Hàn Chu cũng đang ngây ngốc không biết là chuyện gì. Nhưng mẹ bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đánh người mà, nhất là lão tứ, bình thường mẹ thương cậu bé nhất. "Để em gọi mẹ nuôi em tới." Hàn Chanh nhanh chóng chạy qua nhà bên cạnh.
Mã Ngọc Linh rất nhanh qua tới bên này rồi vào phòng ngăn cản, thế nhưng lúc này Trần Nhu cũng đã đánh xong xuôi rồi. Hàn lão tứ khóc không ngừng nổi. Cậu bé bị mẹ mình cởi quần bông, chỉ để lại đúng quần đùi mà đánh, cậu gào khóc đến mức giọng nói cũng khàn đi.
"Nhớ kỹ hôm nay con đã hứa những øì đấy. Nếu lần sau mà để mẹ biết con dám qua đó một bước thì mẹ sẽ cho con biết thế nào là lễ độ." Trần Nhu cảnh cáo.
Hàn lão tứ mặc quần vào rồi bò lên trên giường đất tiếp tục khóc.
Trần Nhu không thèm quan tâm đến cậu bé nữa mà cùng ra khỏi phòng với Mã Ngọc Linh. Cô liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ đang đứng bên ngoài.
Hàn Hàng nói: "A, con vẫn chưa học thuộc hết phần từ đơn tiếng Anh của hôm nay nữa, con đi học từ đơn trước đây."
Hàn Chu lập tức nói theo: "Con ra sân sau quét tuyết đây, tối hôm qua tuyết rơi lớn quá đi mất."
Hai chị em Hàn Chanh và Trương Dao Dao cũng vội nói: "Để tụi em ra hỗ trợ anh quét tuyết luôn!"
Chạy trốn nhanh đến mức không còn chút bóng dáng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận