Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 489: Dạy Con Nghiêm Khắc

Chương 489: Dạy Con Nghiêm KhắcChương 489: Dạy Con Nghiêm Khắc
Mã Ngọc Linh buồn cười nói: "Tôi không biết là cô cũng đánh con nghiêm khắc như thế đấy."
"Không nghe lời thì phải đánh, không đánh thì chúng nó sẽ lật trời mất." Trần Nhu nói. Nhịn nhiều ngày như vậy mà thằng nhóc thúi kia vẫn không qua chủ động nhận sai thì sao mà cô có thể tha cho nó được. Nó tưởng dùng mấy trò khôn vặt thì cô sẽ bỏ qua chắc?
Sau khi Hàn Quốc Bân về nhà mới biết được là lão tứ bị đánh. Anh cầm cao trân châu qua bôi cho cậu nhóc. Cả mông cậu đều là vệt đỏ, có thể thấy được rằng Trần Nhu đánh không hề nhẹ chút nào. Anh vừa bôi thuốc vừa tiện thể tâm sự cùng con trai út luôn.
Thế nhưng tiểu lão tứ không muốn nói chuyện. Hàn Quốc Bân nói: "Lần tới dì Linh của con phải qua tỉnh thành để nhập hàng rồi, đến lúc đó dì ấy sẽ mua mạt chược về. Con ở nhà mình chơi thì được chứ đừng chơi bên ngoài."
Tiểu lão tứ ấm ức nói: "Con còn tưởng là dì Linh chưa kể chuyện này với mẹ."
"Sao mà chưa kể được. Vừa về thành được hai ngày thì mẹ con đã biết rồi, cũng kể lại với ba luôn, nhiều ngày như vậy vẫn chưa nhắc đến là do mẹ muốn chờ con chủ động nhận sai đấy. Thế nhưng đến tận hôm nay con vẫn chưa thú nhận nên hôm nay mẹ con mới phát giận." Hàn Quốc Bân nói. Tiểu lão tứ nức nở nói: "Vậy mà mẹ lại đánh con tàn nhẫn như vậy."
"Đó cũng là do con có lỗi nên mới bị đánh. Về sau còn dám đi tới đó nữa không?" Hàn Quốc Bân hỏi.
Tiểu lão tứ liền cúi đầu, nhỏ giọng nói không dám đi nữa.
Bình thường cậu bé hay đến nhà bạn học chơi, mẹ của bạn học kia thường xuyên qua đó cho nên cậu mới đi cùng với bạn học luôn. Ở trong đó khá vui, thi thoảng có người lớn thắng bạc còn cho bọn nhỏ các cậu ít tiền nữa.
Hơn nữa nếu mấy người lớn sai bọn nhỏ đi mua thuốc mua đồ còn thừa tiền thì số tiền thừa đó cũng cho bọn nhỏ hết, cậu cảm thấy họ vô cùng hào phóng.
Sau đó có một ngày cậu gặp phải dì Linh, ngay lúc ấy cậu biết mình sắp tiêu đời nên mới gạt dì Linh cho qua chuyện. Quả nhiên cũng giấu giếm thành công.
Nhưng tới lúc về quê ăn tết cậu có chút đắc ý vênh váo nên tự mình lỡ miệng nói ra chuyện này.
Hàn lão tứ cực kỳ hối hận.
"Năm nay tích cóp được bao nhiêu tiền mừng tuổi rồi? Ba thấy chỉ riêng dì Linh đã cho các con mười đồng tiền rồi, còn có cả bác cả, chú ba rồi còn cô của con nữa chứ." Hàn Quốc Bân cười hỏi.
"Tích cóp được 60 đồng tiền ạ." Tiểu lão tứ nói đến chuyện này thì vô cùng hài lòng.
Khi về quê ăn tết chính là thời gian thu hoạch lì xì. Bây giờ mẹ cậu không thu tiền lì xì của may anh em nữa mà đều để cho bọn cậu tự giữ tiền.
"Mẹ con vẫn đang làm bánh trứng, đợi lát nữa là có thể ăn rồi. Nằm thêm chút nữa rồi ra ăn đi nhé." Hàn Quốc Bân vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, nói.
Tiểu lão tứ dạ một tiếng, không lâu sau liền ra ngoài ăn.
Anh cả anh hai và chị ba của cậu đều làm như không biết cậu vừa bị mẹ đánh. Vậy mà một câu an ủi cũng chẳng có, tất cả đều ai làm việc đó.
Sau khi Hàn Quốc Lệ ăn cơm trưa xong thì tới đây, đại khái là nghe Trương Dao Dao kể lại chuyện này sau khi vê nhà.
"Lão tứ đến tiệm mạt chược thế nào, sao nó biết đến chỗ kia được?" Hàn Quốc Lệ nhỏ giọng hỏi.
"Đi tới nhà bạn học của nó chơi, mẹ của bạn học kia thường xuyên qua đó chơi nên nó cũng đi cùng bạn học qua đó. Chắc là tới đó kiếm chút tiền người ta cho đấy." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ bật cười: "Nhị ca trước kia khi còn nhỏ nhưng không hắn như vậy hầu tinh, tiểu lão tứ nhưng thật ra cơ linh."
"Chính là run tiểu cơ linh, ngày thường cũng không thiếu cho bọn hắn tiêu vặt, còn dùng qua đi làm cái kia." Trần Nhu nói. Hàn Quốc Lệ gật gật đầu. Đây đúng là nên đánh, không thể dung túng được.
"Chị dâu hai, lúc nào thì tiệm bánh bao mở lại thế?" Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Chờ đến sau tết Nguyên Tiêu rồi mở. Bây giờ em cứ đi tìm cửa hàng trước đi đã, năm trước chị tư của chị cũng mua rồi, năm nay còn đang định mua thêm cái sân kìa." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ liền hỏi: "Muốn mua sân ấy ạ? Đúng lúc chỗ em bên kia có một tòa nhà, tuy hơi cũ một chút nhưng có thể mua về sau đó phá đi xây lại cũng được. Không biết chị tư của chị có muốn mua không?”
"Có xa nhà em lắm không?" Trần Nhu hỏi lại.
"Chỉ cách có hai nhà thôi. Lúc đầu em còn định giới thiệu cho Quốc Lâm và Hiểu Ngọc mua chỗ này cơ, nhưng năm nay hai người họ muốn mua cửa hàng, nên không vội mua nhà nữa. Thế nhưng chỗ bên kia của bọn em thực ra cũng không tệ." Hàn Quốc Lệ nói.
"Vậy để chị hỏi chị tư của chị thử xem." Trần Nhu liền đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận