Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 490: Bàn Trang Điểm

Chương 490: Bàn Trang ĐiểmChương 490: Bàn Trang Điểm
Cô trực tiếp qua chỗ chị tư mình. Hai vợ chồng Trần tứ tỷ và An Đại Bang cũng rất chăm chỉ, bây giờ đã bắt đầu mở cửa buôn bán rồi.
Trần tứ tỷ nghe xong chuyện về sân bên kia, nói: "Bảo cô ba nhà em là không cần đâu nhé. Chỗ bên này của bọn chị cũng có sân đang muốn bán, chứ sân bên kia thì hơi xa quá."
"Vậy chị mua được chưa?" Trần Nhu gật đầu hỏi.
"Vẫn đang bàn giá cả. Người bán đòi tận hơn 1000 đồng tiền, chỉ bằng cái sân rách kia mà cũng đám mở miệng hét giá." Trần tứ tỷ nói.
"Với thị trường hiện giờ thì hơn ngàn đồng tiền cũng không tính là quá nhiều. Chị mua đi." Trần Nhu nói.
"Chị đâu có coi tiền như rác đâu, hơn ngàn đồng tiền mà còn không tính là quá nhiều hả." Trần tứ tỷ nói: "Chị nghe Quốc Bân nói trước đây nhà em mua cái sân kia mới chỉ tốn có 200 đồng tiền."
Trần Nhu cười cười: "Sao có thể so sánh được? Đã qua bao nhiêu năm rồi cơ chứ, năm đó một chén mì bao nhiêu tiên còn bây giờ một chén mì bao nhiêu tiền?"
"Vậy cũng vẫn quá đắt." Trần tứ tỷ nói.
Cuối cùng ngôi nhà này dùng 1200 đồng tiền mua vào rẻ hơn đến 100 khối. Sau khi mua xong Tran Nhu den day nhin qua một lượt, bảo anh rể đi tìm người đến sửa sang lại một chút, bởi vì đã cũ lắm rồi.
Chị tư Trần khẽ cắn môi, bảo An Đại Bang đi tìm người, chờ đến đầu xuân thì sửa sang lại, sửa sang xong ngôi nhà này thì hầu như toàn bộ tiền trong nhà đã bỏ hết vào đây.
Nhưng chờ đến tháng tư nhìn thấy nhà ở đã xây dựng xong, tâm trạng của chị tư Trần vẫn đặc biệt tốt đẹp.
Ngay cả cái sân bên cạnh của Hàn Quốc Lệ, cũng là Trần Nhu mua.
Không chỉ có mảnh sân kia, còn mưa thêm hai cửa hàng ở mặt tiền, đều ở đường lớn bên cạnh.
Hai cửa hàng mặt tiền đều đưa cho Mã Ngọc Linh mở cửa hàng.
Hai người là Cô và Mã Ngọc Linh cùng nhau hợp tác mở một cửa hàng làm tóc và một cửa hàng bán quần áo.
Nói là cửa hàng quần áo, nhưng bên trong bán nhiều đồ vật hỗn tạp, quần áo, giày dép son môi trang sức gì gì đó đều bán hết.
Cho nên Trần Nhu bảo cô ta phân loại ra, góc bán quần áo thì để bán quần áo, góc bán giày để bán giày, còn những loại phấn son khác cũng để riêng ra một mặt tiền của cửa hiệu để bày.
Mã Ngọc Linh rất vui vẻ, cười nói: "Chị đúng là ra tay hào phóng ghê”. "Em chính là bà chủ lớn của cửa hàng chúng ta, bình thường cũng ít đi chơi mạt chược đi, những người công nhân đó còn không phải đều là người quen sao, đều phải cần em nhìn kỹ một chút mới được, sau này cửa hàng chúng ta phải kinh doanh cho thật tốt, nếu không về sau đến khi những cửa hàng khác mở ra, chúng ta muốn kiến tiền cũng không dễ dàng như vậy nữa" Trần Nhu nói.
"Em không đi, một chút cũng không an toàn". Mã Ngọc Linh mắng một câu, lần trước đi chơi mạt chược, thần không biết quỷ không hay đã bị trộm mất hơn 300 đồng tiền, còn không biết tìm ở đâu.
Lại còn có một lý do nữa là, công an Trần đối với việc cô ta đi chơi mạt chược cũng có ý kiến không nhỏ, hai người lúc đó cũng mới cãi nhau xong,
Cho nên Mã Ngọc Linh dứt khoát không đi chơi nữa.
Trần Nhu cười nhẹ nói: "Như vậy thì 300 đồng tiền kia cũng rất có ích đấy".
Mã Ngọc Linh lườm cô một cái nói: "Ngày mai em đi sang tỉnh thành bên kia nhập hàng".
"Ừ." Trần Nhu gật đầu.
Hàn Quốc Bân đã đi xe đạp về đến nơi, nói: "Xưởng đồ dùng gia đình bên kia đã sắp hoàn thành rồi, hôm nay chờ Lư Đản lái xe về, đã có thể đi qua lấy về".
"Bàn trang điểm anh ba của em đặt cho chị tư cũng xong rồi sao?" Trần Nhu hỏi.
"Xong rồi, anh ba cũng đặt cho em một cái" Hàn Quốc Bân cười nói.
"Đặt cho em một cái? Chuyện từ lúc nào vậy?" Trân Nhu ngây ngẩn hỏi.
"Anh ấy bảo anh chở qua đó để đặt, không nói cho em biết, nói là bổ sung của hồi môn cho em" Hàn Quốc Bân cười nói.
Trần Nhu giận dỗi liếc anh một cái: "Anh cũng không cản anh ấy lại, nhà chúng ta đã có một cái rồi”,
"Đó là tâm ý của anh ba, cái cũ của nhà mình cho Chanh Tử đi, con bé nhớ thương cũng lâu rồi". Hàn Quốc Bân cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận