Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 493: Không Học Cũng Biết

Chương 493: Không Học Cũng BiếtChương 493: Không Học Cũng Biết
Hàn Quốc Bân liền đi về trước, lão Dương không khỏi nhìn về phía lão Tứ nói: "Chú muốn làm gì vậy, bốn đứa con của Quốc Bân đều có thiên phú học tập, đều muốn bồi dưỡng cho đi học đại học đó".
"Em biết, em hỏi Khải Phàm rồi, thằng bé nói nó ở lớp học đều đứng ở hạng một hạng hai" lão Tứ nói.
"Biết rồi mà chú còn có ý đó" lão Dương trợn mắt nhìn anh ta.
"Đấy là anh không biết thằng bé kia có duyên với em bao nhiêu đâu, cái tia linh khí kia, không giống người cha bảo thủ của nó, mà giống với em lúc còn bé hơn đó" lão Tứ cười nói.
Lão Dương của tay: "Chú đừng có mang theo ý này nữa, chú muốn nhận con nuôi có lẽ Quốc Bân sẽ đồng ý, nhưng muốn kế thừa sự nghiệp của chú thì chú ấy không đồng ý đâu, cho dù Hàn Quốc Bân gật đầu thì vợ chú ấy cũng không đồng ý".
"Em kiếm nhiều tiền như vậy, về sau đều cho thằng bé hết" lão Tứ châm điếu thuốc nói.
"Quốc Bân với vợ chú ấy đều không phải loại người thấy tiền sáng mắt, nếu chú thật lòng muốn kết nghĩa với họ, thì chú phải thể hiện chút thành ý ra bên ngoài, cũng không cần chú đưa cho cái gì, nhận con nuôi lấy danh nghĩa người thân đi lại là được" lão Dương nói.
"Xì, người khác muốn cầu xin em nhận em còn không thèm nhận, bây giờ em chủ động nhận, người ta lại còn không coi trọng" lão Tứ hút một hơi thuốc lá, nói.
Chuyện này Hàn Quốc Bân về nhà cũng không nói với vợ anh, cũng không để trong lòng.
Làm con nuôi cho lão Tứ, để lão Tứ mang đi chơi ở sòng bạc hả? làm sao có khả năng đồng ý.
Ngày hôm sau Hàn Quốc Bân bắt đầu tuyển nhân viên, buồi chiều lão Tứ cam văn bản nhận thầu đến đây.
Tốc độ này cũng coi như rất nhanh, Hàn Quốc Bân thanh toán tiền cho anh ta nói: "Ngày mai em sẽ bắt đầu xuất phát, anh cho người đi chung với em đi".
"Ngày mai mấy giờ đi, một người đủ rồi hả?" lão Tứ nói.
"Đủ rồi", Hàn Quốc Bân gật đầu: "Phải tranh thủ đi tỉnh thành, em còn muốn đi mua xe, đến lúc chuyển hàng về, phải cho người biết lái xe đi chung để còn đổi tay lái".
Lão Tứ gật đầu: "Được" nói xong mới nhìn về phía Trần Nhu đang tính sổ sách bên trong nói: "Đây là em dâu hả?".
Tuổi của anh ta lớn hơn một chút so với Hàn Quốc Bân, nhưng lại trẻ hơn một chút so với lão Dương. "Đây là lão Tứ, anh đã kể với em rôi đó". Hàn Quốc Bân giới thiệu anh ta cho vợ.
"Chào anh" Trần Nhu nhìn về phía anh ta gật đầu.
"Anh nói làm sao nhóc tư không giống ba nó, hoá ra là giống người mẹ này, nhưng mà trẻ con vẫn còn nhỏ, cũng không nên đánh, dần dần rồi sẽ hiểu chuyện thôi, trong lòng nhóc tư cũng không phải không hiểu biết" lão Tứ nói như vậy.
Trần Nhu cười nhẹ: "Nhóc con kia da dày lắm, phải dành riêng cho nó một cành cây ở góc cửa".
Lão Tứ cũng không nói thêm gì nữa, không bao lâu cũng quay về.
Trần Nhu lúc này mới nhìn về phía Hàn Quốc Ban: "Tại sao anh ta lại quen nhóc tư nhà chúng ta?"
"Tên nhóc thúi kia còn chưa nói thật hả" Hàn Quốc Bân nói.
Vì vậy chờ đến khi nhóc tư tan học về nhà, đã bị mẹ nhóc gọi vào trong phòng, còn tưởng rằng mẹ nhóc muốn đưa cho tiền tiêu vặt, tung tăng chạy tới, chờ nhìn thấy cây trúc phía sau cửa, nhóc con này lập tức quay đầu chạy.
Nhưng cửa đã bị Trần Nhu đóng lại trước rồi.
"Mẹ, mẹ cũng không thể chưa phân rõ trắng đen đã cầm cây trúc rồi, con làm gì sai mẹ nói đi, con sửa không được sao?" nhóc tư Hàn nói. "Con muốn tu mình giải thích, hay là mẹ tính rõ ràng cho con?" Trần Nhu nói.
"Chuyện gì chứ?" nhóc tư Hàn không khỏi nói: "Con cũng không biết con đã làm chuyện gì, hôm nay tan học đã về nhà ngay, cũng không bắt nạt bạn học!".
"Ai dạy con chơi mạt chược?" Trần Nhu lạnh nhạt nói.
Con ngươi của nhóc tư Hàn đảo đảo, Trần Nhu cười lạnh: "Dám nói một câu không thật, mẹ sẽ cho con biết cái gì gọi là đau thịt".
"Con cũng không quen biết ông ta, nhưng người quản lý tiệm mạt chược bên kia gọi ông ta là Tứ gia, con mua thuốc lá cho ông ta vài lần, ông ta đã hỏi con có muốn học chơi mạt chược không, con liền học với ông ta". Nhóc tư Hàn nói.
Kỳ thật trước khi học tự nhóc cũng đã có thể xem hiểu gần hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận