Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 502: Ứng Đỏ

Chương 502: Ứng ĐỏChương 502: Ứng Đỏ
"Vậy em nói trước, nếu có thể kết hôn với cô ấy, em cảm thấy tiền lương cô ấy sẽ không giao cho chị đâu đó, còn có tiền lương của Lư Đản, cũng phải giữ lại một nửa để làm chỉ phí sinh hoạt về sau của bọn họ, dư lại mới có thể đưa về nhà để chuẩn bị về sau xây nhà, đương nhiên những chuyện em nói này nếu thành công thì mới xảy ra, nếu không thành công vậy thì không tính, chẳng qua những lời này em phải nói với chị trước, chị suy nghĩ lại xem" Trần Nhu nói.
"Không cần nghĩ, em dâu hai, em đi hỏi thử xem, nếu có thể thì sắp xếp cho Lư Đản và cô ấy gặp mặt, hiện giờ không phải đang thịnh hành cái gì mà tự do yêu đương sao, để cho bọn họ tự do đi, nếu bọn họ tốt đẹp thì về sau tiền lương của Lư Đản gửi vê một nửa là được". chị dâu Hàn nói.
"Vậy thì được, để em về nói chuyện với Ngọc Linh thử xem, cũng cho người trẻ tuổi một cơ hội". Trần Nhu cười nhẹ.
Chị dâu Hàn không ở lâu, lại lên xe lừa về thôn, dù sao cũng rất bận rộn.
Khoảng đến trưa Hàn Quốc Bân mới lại đây, Trần Nhu để cho anh trông mặt tiền cửa hiệu, còn mình thì về nhà ăn cơm, bọn nhỏ cũng mới nấu Xong.
Trần Nhu ăn xong mới mang một phần đến đây cho Hàn Quốc Bân, nhân tiện nói ra chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho Lu Đản.
"Vậy cũng là một ý không tồi". Hàn Quốc Bân gật đầu nói: "Còn mấy ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó nói với nhóc là được".
Hàn Quốc Bân rất rõ ràng những góc khuất của nghề tài xế, hơn nữa những người thuộc hạ của lão Tứ cũng có thói quen không khác Lý Đại Nguyên là mấy.
Đương nhiên không có tiền như Lý Đại Nguyên, nhưng cũng đều đi vui vẻ một chút.
Hàn Quốc Bân cũng nói qua cho cháu trai biết, mặt Lư Đản cũng đỏ lên nói nhóc không đi, sau khi nhóc được đón đi mới biết là đi những chỗ đó, liền nhanh chóng chạy ral
Vì vậy mà còn bị những người khác chê cười là đến bây giờ vẫn còn non.
Lần này trở về, Hàn Quốc Bân chỉ hỏi qua loa tình hình, không có vấn đề gì lớn, sau đó mới nói: "Thím hai của con muốn giới thiệu cho con một cô gái trong thành, người ta làm giáo viên tiểu học, ngày mai chủ nhật được nghỉ, đến lúc đó sẽ qua nhà chị gái cô ấy ăn một bữa cơm, đến lúc đó cháu qua bên đó gặp mặt đi”.
Lư Đản kinh hỉ, nói: "Thật sự?"
"Ừ" Hàn Quốc Bân gật đầu nói: "Nhưng chú cũng nói lại cho cháu những lời này một lần nữa, nhớ kỹ đó, nếu chú biết cháu mà giống như những người khác, vậy thì công việc này cũng không cần làm nữa, sợi tơ hồng này thím hai có lòng tốt kéo cho cháu, nếu đối xử không tốt với người ta, vậy thì về sau chú sẽ không dùng cháu nữa".
"Chú hai, chú yên tâm trăm phần trăm đi, người nhà họ Hàn chúng ta trước giờ không có chuyện như vậy, cháu cũng sẽ không làm loại chuyện đó!" Lư Đản vội vàng đảm bảo nói.
Hàn Quốc Bân lúc này mới không nói gì.
Cho nên ngày hôm sau Lư Đản mặc một bộ quần áo mới đến nhà, trước đó đương nhiên Mã Ngọc Linh cũng đã nói qua với em gái Mã Ngọc Lan của cô ấy.
Mã Ngọc Lan là một cô gái thon thả, tuy rằng trên mặt hơi có nhiều tàn nhang một chút, người cũng không tính là quá xinh đẹp, nhưng khí chất ôn nhu kia nháy mắt đã lọt vào mắt xanh của Lư Đản.
Nhóc là bị thím hai của nhóc sai đi qua xin ít giấm trắng, hôm nay làm sườn heo xào chua ngọt, trong nhà vẫn có giấm trắng nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi qua xin.
"Ngọc Lan ơi, lấy cho Hàn Hoài Gia một ít giấm trắng". Mã Ngọc Linh gọi to.
Hàn Hoài Gia chính là tên của Lư Đản, anh trai Thiết Đản của nhóc tên là Hàn Hoài Đảng, nhưng người lớn trong nhà vẫn quen gọi là Lư Đản Thiết Đản.
Nhưng người ngoài thì sẽ gọi tên.
Mã Ngọc Lan mặt đỏ ửng đưa giấm trắng cho Lư Đản, còn gần gũi nhìn vào mắt Lư Đản.
Đúng là không cần nói, Lư Đản tuy rằng không bằng mấy anh em Hàn Hàng, nhưng nhà họ Hàn đều di truyền mũi cao, hơn nữa bởi vì bên ngoài xe thể thao, nhóc phơi nắng cũng tương đối đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận