Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 503: Mai Mối

Chương 503: Mai MốiChương 503: Mai Mối
Nhưng Lư Đản lại rất cao, đến có me tả hữu, như này chính là không lùn, tuy rằng có hơi gầy một chút, nhưng tuyệt đối là một nhóc con tỉnh thần sáng láng.
So với nhóc thì Mã Ngọc Lan nhìn nhỏ xinh hơn nhiều, cao khoảng 1m6, cô bé rất trắng, cũng bởi vì trắng nên những vết tàn nhang nhỏ trên mặt mới càng rõ ràng.
Lại làm nghề dạy học, cho nên trên người đậm mùi phong độ trí thức, nhìn qua đúng là một đóa hoa trắng nhỏ ôn nhu nhu nhược.
"Tôi tên là Hàn Hoài Gia". Lư Đản cảm thấy trái tim của mình đã bị cô gái đang đứng trước mặt này bắt được rồi, nhóc cảm thấy nhóc yêu rồi.
"Ừm" Mã Ngọc Lan nhẹ giọng trả lời một tiếng.
Lư Đản đương nhiên không biết nói gì nữa, nhóc nói với Mã Ngọc Linh một tiếng rồi trở về.
Lư Đản đi rồi, Mã Ngọc Linh đương nhiên là lôi kéo em gái mình hỏi thăm, Mã Ngọc Linh tất nhiên cũng cảm thấy Lư Đản rất không tồi, bình thường Lư Đản cũng hay đến nhà chú hai nhóc ăn cơm, cho nên Mã Ngọc Linh cũng nhìn thấy không ít lần.
Khi Trần Nhu đề cập đến, lại nói về điều kiện của chị dâu cô ấy, về sau tiền lương của em gái cô thì để em ấy quản, tiền lương của Lư Đản thì gửi một nửa về quê cất giữ để xây nhà. Đối với người nhà quê mà nói thì quê nhà chính là gốc rễ, mặc kệ là có trở về ở hay không, xây nhà lên để đó cũng rất không tồi.
Bên ngoài kiếm được tiền, lại mua cũng như nhau.
Cho nên Mã Ngọc Linh không có chút do dự nào đã gật đầu, cô ta cảm thấy khá tốt nên đi hỏi em gái cô ta.
Khuôn mặt Mã Ngọc Lan cũng đỏ rực nói: "Không biết anh ấy cảm thấy em như thế nào". Vừa nãy nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, không biết có phải do cảm thấy vết tàn nhang trên mặt cô khó coi hay không? Đối với tàn nhang trên mặt, cô bé cũng có chút tự ti.
"Để chị qua hỏi thăm một chút sẽ biết". Mã Ngọc Linh nhìn em gái mình như vậy, còn có gì không hiểu nữa? cười cầm một khối sinh khương trong phòng bếp liền đi tới đây.
"Trong nhà còn sinh khương không, em cầm cho chị một khối đến đây nè". Mã Ngọc Linh cười nói.
"Vừa lúc không có". Trần Nhu trong phòng bếp gọi cô ta vào trong, đồng thời muốn cho nhà gái thấy thành ý của mình, trực tiếp bảo cháu trai đi ra ngoài.
Lư Đản cũng biết người lớn muốn nói chuyện gì cho nên cũng không dám ở lâu.
"Như thế nào?" Trần Nhu cùng Mã Ngọc Linh thấp giọng đồng thanh hỏi. Mã Ngọc Linh cười nói: "Nếu bên này chị không có vấn đề gì, vậy thì lát nữa em với Ngọc Lan qua đây ăn cơm chung”.
Câu này đã rất rõ ràng.
"Đến đây đến đây, đã sớm nấu cả cơm cho mọi người rồi, buổi trưa ăn sườn heo chua ngọt với cơm gạo trắng!" Trần Nhu cười nói.
Mã Ngọc Linh cười nhẹ, không ở lâu cũng quay về cho em gái cô một câu trả lời, mặt của Mã Ngọc lan đỏ lên, nhưng nghe thấy chị gái cô nói một lúc nữa qua đó ăn cơm cũng ừ một tiếng.
Lúc công an Trần trở về nhà cũng bị gọi sang nhà ăn cơm.
Hiện giờ bàn ăn trong nhà đã sớm thay đổi thành bàn tròn lớn, nhiều người như vậy đến đây chen chúc cũng vẫn đủ chỗ ngồi.
Bọn nhỏ đều không hiểu lắm, nhưng mà trong lòng công an Trần, Mã Ngọc Linh, Trần Nhu và Hàn Quốc Bân đều rõ ràng.
Sau khi ăn xong, Mã Ngọc Lan giúp đỡ dọn dẹp, mấy đứa Hàn Hàng đều được Trần Nhu cho đi chơi: "Hoài Gia, đi qua giúp đỡ đi, cho mấy đứa em con thảnh thơi một chút".
"Vâng." Lư Đản gật đầu đi giúp đỡ thu dọn.
"Làm sao lại không biết xấu hổ mà để anh chị dọn chứ". Hàn Chu nói.
"Không có gì, anh của con cũng sắp kết hồn, dù sao ve sau cũng phải giúp vợ nó làm mấy việc tay chân, trước kia ở trong thôn cha con cũng giúp mẹ làm không ít đâu". Trần Nhu nói.
"Về sau lại đều do bọn con làm" Hàn Chu nói.
"Mấy đứa lớn như vậy rồi, đương nhiên phải cho các con giúp đỡ làm rồi". Trần Nhu nói, sau đó vừa ngồi nói chuyện phiếm với Mã Ngọc Linh vừa thường thường chú ý đến động tĩnh ở trong bếp bên kia.
Sau khi bận rộn xong, Mã Ngọc Lan đến đây ăn trái cây, cùng với chị cô ấy ngồi chơi một lúc sau mới trở về.
"Con cám ơn thím hai" Lư Đản xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng rồi lại không giấu nổi vui vẻ mà nói.
"Hiện giờ cũng không giống như chú thím ngày xưa, xem mắt không bao lâu đã kết hôn, bây giờ các con coi như là xem mắt, về sau để hai người các con tự mình phát triển đi". Trần Nhu nói.
"Con biết rồi." Lư Đản liệt miệng gật gật đầu.
Một tháng có bốn ngày nghỉ, Mã Ngọc Lan cũng một tháng có bốn ngày, nhưng cô ấy là nghỉ phép vào chủ nhật, Lư Đản thì nghỉ đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận