Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 505: Dạy Con Thế Nào?

Chương 505: Dạy Con Thế Nào?Chương 505: Dạy Con Thế Nào?
TV lớn, máy giặt, quạt điện, còn có tủ lạnh. Giá của quạt điện thì khá bình thường, còn những thứ kia đều vô cùng đắt đỏ.
Một cái TV lớn hơn một ngàn đồng tiền, máy giặt cũng năm sáu trăm, trước mắt thì tủ lạnh là đắt nhất, một cái tốn tận một nghìn bốn trăm đến một nghìn năm trăm đồng.
Giá này một gia đình không dễ dàng gì mua nổi, thế nhưng huyện thành của bọn họ cũng là ngọa hổ tàng long. Trước mắt, tủ lạnh đang là hàng bán chạy nhất, không ít gia đình cán bộ đều muốn mua.
Lợi nhuận thu được rất cao, dù là chia đều cho nhiều người thư vậy nhưng mỗi tháng tính toán tiền thì khoản thu vào cũng rất phong phú.
Lão Dương cầm lợi nhuận được chia của tháng này, cười nói: "Tiền vốn của anh đều lấy về được hết rồi, sau này chỉ cần ngồi thu tiền là được."
"Anh quản lý trại nuôi heo bên kia cho tốt vào. Hiện giờ đoàn xe này của chúng ta thành lập rồi, Quốc Bân đề nghị mang thịt ra ngoài bán đúng là không sai mà." Lão Tứ nói.
"Anh biết, mấy việc này đều làm tốt mà. Năm nay nhất định cũng có thể chia cho hai chú một khoản kha khá đấy." Lão Dương cười nói.
Hàn Quốc Bân không đáp lại mà hỏi Lão Tứ: "Khải Phàm tới chỗ anh bên này làm gì vậy? Tôi thấy ngày nào cũng chạy tới đây, còn chẳng thèm về ăn cơm trưa nữa."
"Ăn ở bên này cũng được mà, anh sao có thể bỏ đói nó được?" Lão tứ liền trả lời.
Hàn Quốc Bân nói: "Đừng dạy nó mấy chuyện lung tung đấy."
"Đâu có dạy lung tung đâu, nó chỉ tới chỗ tôi làm bài tập thôi mà." Lão tứ xua tay nói.
Hàn Quốc Bân cũng đã kiểm tra rồi, bài tập đều làm rất nghiêm túc cho nên anh cũng không có ý kiến gì.
"Muốn tôi tìm cho anh cả của Tiểu Tứ một giáo viên tốt không? Tôi có quen hiệu trưởng của tỉnh bên kia, có thể giới thiệu một giáo viên cho thằng bé đấy, chủ nhật giáo viên đó có thể giúp nó bổ túc thêm. Học kỳ sau cũng lên 12 rồi còn gì." Lão Tứ hỏi.
"Không cần đâu, lần trước liên khảo toàn tỉnh thằng bé đứng thứ năm, Chu hiệu trưởng bên này tự mình bổ túc cho nó rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Lão Dương và Lão Tứ đều run run: "Đứng thứ năm toàn tỉnh?"
"Kém hạng tư bảy điểm, bám nhau sát sao." Hàn Quốc Bân nói.
*Kém bảy điểm: các môn bên Trung có điểm cao nhất là 150.
Nói đến con trai cả, mặt mày Hàn Quốc Bân cũng mang theo chút kiêu ngạo.
"Thằng bé này giỏi thật." Lão Dương không nhịn được nói. Thằng nhỏ nha anh thi đậu một trường đại học hạng ba anh đã vo cùng tự hào rồi, ít nhiều øì anh cũng dạy dỗ ra một nhân tài. Thế nhưng con nhà người ta còn đứng hẳn top 5 toàn tỉnh.
Cho dù là Lão Tứ cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán.
Cái tư tưởng tất cả chỉ là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách là cao quý nhất đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người từ lâu rồi. Mặc dù bọn họ chỉ là nông dân không biết chữ, luôn miệng nói là đọc sách cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu như thật sự có con cái nhà ai có thành tích học tập tốt thì bọn họ cũng đều khen ngợi hâm mộ hết.
Hạng năm toàn tỉnh, đây là cái thành tích gì cơ chứ? Chẳng trách Chu hiệu trưởng người ta cũng tự mình dạy bổ túc cho cậu.
Đã bao lâu rồi trường học mới có một cục cưng bảo bối như vậy chứ? Đây chính là cơ hội tốt để trường học nổi danh, sao Chu hiệu trưởng có thể không tự mình bồi dưỡng nhân tài này được?
Ông đích thân đi khắp mọi nơi để tìm tài liệu học tập về cho Hàn Hàng, tất cả đều không lấy tiền, chỉ cần cậu chịu học là được rồi.
Lần trước sau khi có thành tích của đợt thi toàn tỉnh, Chu hiệu trưởng đã tới đây thăm hỏi gia đình. Chủ yếu ông tới thăm hỏi là để khuyên hai vị phụ huynh Hàn Quốc Bân và Trần Nhu nên cung cấp đủ dinh dưỡng cho con mình, đương nhiên một hoàn cảnh gia đình tốt đẹp cũng không thể thiếu được.
Trong khu nhà Trần Nhu lúc đó đều truyền tai nhau về năm người đứng đầu của đợt thi toàn tỉnh. Lúc ấy bất cứ ai nhìn thấy Trần Nhu cũng đều phải lôi kéo cô lại trò chuyện hỏi thăm, không một ai so đo về việc cô chơi thân với Mã Ngọc Linh nữa.
Tất cả đều hỏi xem cô bồi dưỡng con cái thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận