Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 514: Ha Giận

Chương 514: Ha GiậnChương 514: Ha Giận
"Chị tư, có chuyện gì thì từ từ rồi nói!" Trần Nhu nhanh chóng ngăn chị mình lại.
"Cái thứ như vậy thì có gì để nói cơ chứ? Trực tiếp đuổi ra khỏi nhà luôn đi! Nếu nhà họ Trần giữ cô ta lại thì cả đời này đều không dám ngẩng đầu. Nếu cô ta mà không chịu đi thì đánh gãy chân rồi trực tiếp gọi người ném cô ta về nhà họ Hoàng đi! Còn dám ngồi lên đầu lên cổ rồi bôi bác thanh danh của nhà họ Trần cơ à!" Trần tứ tỷ nổi giận đùng đùng, trợn mắt chằm chằm Trần tam tẩu nói.
"Chị biết lỗi rồi, em tư, chị biết lỗi rồi mà!" Trần tam tẩu che lại tay mình rồi quỳ rạp xuống, gào khóc rơi lệ nói.
Mới vừa nãy chị ta vẫn còn đang hối hận vì lúc trước không tới nhà tìm em chồng tư. Hiện giờ xem ra vẫn là em chồng út tốt nhất, chỉ nói chuyện chứ không động thủ. Cô em chồng tư này đánh vài cái mà chị ta đau muốn chết!
"Cô thì có bao giờ biết lỗi cơ chứ? Mấy đứa con gái nhà họ Hoàng các cô đều bị hạ cổ hết rồi, cả đời cũng không sửa nổi cái thói xấu kia. Tôi thấy tốt nhất cô nên về mà hiếu kính cha mẹ mình đi, nếu còn ở lại nhà họ Trần tôi nữa thì sao có thể qua lại với nhà mẹ đẻ tốt của cô được!" Trần tứ tỷ giơ gậy gộc lên trước mặt chị ta, lạnh lùng nói.
"Chị không có bị hạ cổ, đó là do chị thấy em và em út đều hiếu kính cha mẹ đẻ, cho nên chị mới..." Trần tam tau khóc lóc nói.
"Lúc tôi đây sinh mấy đứa nhỏ, mẹ chồng tôi một bước cũng chưa qua thăm, tất cả đều là nhờ mẹ đẻ tôi tới chăm sóc cho tôi lúc ở cữ. Có thể làm con gái của người mẹ như vậy, cả đời này tôi cũng không quên được công ơn của bà. Còn bà mẹ kia của cô thì có công ơn gì với cô? Lúc trước kết hôn đòi không ít tiền của nhà tôi, chẳng khác gì bán con gái cả, sau này cũng chẳng cho cô chút đồ nào. Cô sinh con đều là do mẹ chồng cô, cũng chính là mẹ tôi chăm nom giúp đỡ. Lúc đó nhà mẹ đẻ cô có mang hạt gạo hay quả trứng gà nào tới đây cho cô ăn không? Nhà mẹ đẻ kia của cô thì làm được cái gì, còn dám so sánh với nhà mẹ đẻ của tôi sao? Hoàng Ái Đệ cô mà so nổi à!" Trần Nhu lạnh mặt cắt đứt lời chị ta, nói.
"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với chị ta làm gì cho mệt! Hiện giờ bọn nhỏ đều lớn hết rồi, cũng chẳng cần mẹ chăm sóc nữa, tự giác mà cút về nhà họ Hoàng của cô đi!" Trần tứ tỷ nói.
Sau khi náo loạn xong, Trần tam tẩu khóc sướt mướt trở về phòng ăn vạ. Đi, bảo chị ta đi thế nào được? Nhà mẹ đẻ sẽ không nuôi chị ta nữa, nếu bây giờ mà về thì nhà mẹ đẻ bên kia sẽ trút hết giận lên người chị ta.
Hơn nữa nếu đi rồi thì sau này chị ta phải làm sao bây giờ? Phải sống cuộc đời như chị cả sao? Cuộc sống như vậy chị ta không sống nổi!
Nghĩ đến đây, Trần tam tẩu không nhịn được có chút hận nhà me đẻ.
Cuộc sống của chị ta đang tốt đẹp, sao bọn họ cứ phải nhúng tay vào làm gì cơ chứ? Chị ta đồng ý cho cháu gái tới đây nhận tiền lương, cháu gái cũng muốn gả chồng. Vốn dĩ nửa năm sau có thể làm mai cho nó rồi, nhưng cả nhà chọn tới chọn lui cũng chẳng hài lòng một ai cả. Cuối cùng họ lại muốn để cháu gái cùng chung một chồng với chị tal
Sao nhà mẹ đẻ của chị ta có thể làm ra chuyện mất mặt như thế chứ?
Lần này chị ta sẽ thoát được sao, nhà chồng của chị ta còn để chị ta ở lại nữa sao? Bắt chị ta phải sống cuộc sống như chị cả thì chị ta thà uống nông dược tự tử còn hơn.
Lúc này Trần Nhu đang hỏi chị tư mình tại sao lại biết mà tới đây.
"Quốc Bân bảo lão nhị qua nói với chị." Trần tứ tỷ liền nói.
Hàn Quốc Bân biết đây là chuyện không nhỏ. Trực tiếp náo loạn muốn ly hôn rồi sao có thể là việc nhỏ được?
Cho nên anh đã bảo Hàn Chu qua nhà nói cho dì Tư của cậu, bảo dì về nhà gấp.
Trần Nhu và Trần tam tẩu chân trước đến thôn thì chân sau Trần tứ tỷ cũng tới nơi. Về tới thôn rồi, chị trực tiếp qua nhà mẹ đẻ của chị dâu cả để hỏi thăm mọi việc.
Sau khi nghe xong hết mọi chuyện chị mới về, thực sự chính là vê nhà để đánh người cho hả giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận