Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 52: Chuan Bi Ket HOn

Chuong 52: Chuan Bi Ket HOnChuong 52: Chuan Bi Ket HOn
"Ừ." Hàn Quốc Bân cười gật đầu.
Trần Nhu đem tiền cất kỹ, tiền này đều do chồng cô rất vất vả kiếm trở về, mỗi một phân đều ở trên lưỡi đao mà kiếm được.
Người trong thôn đều cho rằng cô đem 50 đồng tiền kia tiêu đến một phân tiền cũng không còn, kỳ thật không phải, chỉ mua cho Hàn Quốc Bân hai cân áo lông.
Chỗ tiêu tiền chính là những đồ vật đó, dư lại hai mươi đồng tiền.
Hơn nữa số tiền hôm nay, còn những lần trước, trong nhà hiện nay cũng có đến 300 đồng tiền tiết kiệm.
Tiền tiết kiệm không phải là ít, nhưng nếu muốn xây một căn nhà ngói ba gian thì đúng là không đủ.
Hai vợ chồng cô một phòng, về sau bọn nhỏ cũng muốn một phòng, nếu là có cả con trai con gái, đến lúc bọn chúng lớn cũng phải ở riêng mỗi người một phòng.
Cho nên cho dù là Hàn Quốc Bân hay là Trần Nhu đều cảm thấy xây ba gian phòng mới đủ.
Trần Nhu không nói quá nhiều, để cho Hàn Quốc Bân đi ngủ, Trần Nhu không ngủ bởi vì áo lông của cô còn chưa làm xong đâu. Cô cũng không biết tự dệt, là ngày trước xem hàng xóm bên nhà mẹ đẻ cô dệt qua một lần gây ấn tượng nên cô mới nhớ kỹ.
Trần Nhu học theo trong trí nhớ, chỗ nào không hiểu thì đi tìm một vài bà lão hiểu biết nhiều trong thôn hỏi một chút.
Tuy rằng chậm, nhưng mấy ngày nay chắc là cũng đủ để làm xong chiếc áo lông này.
Hàn Quốc Bân đương nhiên là mệt mỏi, mệt đến mức muốn nằm ngủ một giấc dài, nhưng mà anh không biển hiện ra ở trước mặt vợ anh mà thôi.
Nhìn thấy vợ anh cầm áo lông để dệt, anh cũng tự mình đi ngủ, vừa nhắm mắt lại không bao lâu sau đã ngủ say rồi.
Anh ngủ một giấc đến giữa trưa, Trần Nhu đã hấp xong màn thầu, dùng xương mà anh mang về chặt ra hầm canh củ cải, một khúc xương to khác thì cất đi, xương ống lớn không có nhiều thịt, hầm canh củ cải còn được, để nguyên như vậy để ăn thì không đủ.
Cho nên khối thịt ba chỉ mà Hàn Quốc Bân mang về, cô lại cắt ra một khối, hầm đậu que, bốn cân trứng gà thì cất vào hộp để trứng gà, không dùng đến.
Nấu ăn xong thì múc ra bát, Hàn Quốc Bân sáng nay ăn cháo ngô, ngủ một giấc dậy đã sớm tiêu hoá hết, cũng là bị mùi thơm kia làm đói tỉnh.
"Dậy rửa mặt đi rồi ăn cơm." Trần Nhu cười nhẹ.
"Ừ." Hàn Quốc Bân nhếch miệng cười, liền rời giường dùng nước lạnh rửa mặt.
Trần Nhu đổ thêm nước ấm cho anh, trong nhà ấm nước cũng không thể giữ ấm, là cô đun nước sôi trước khi nấu cơm.
Hàn Quốc Bân đi ra đẳng sau nhà tranh giải quyết, lúc này mới trở về rửa mặt rửa tay ăn cơm.
Hai người ăn cơm no.
Hàn Quốc Bân bởi vì vừa ngủ như vậy cảm giác khá hơn nhiều, rốt cuộc mới 24 tuổi, tuổi trẻ đâu.
"Mấy ngày nay không nên ra ngoài, chú ba muốn kết hôn, anh chắc phải ở nhà để qua đó giúp." Trần Nhu nói.
"Ừ." Hàn Quốc Bân gật đầu, thu dọn chén đũa đi rửa sạch.
Bà Hàn ngày hôm qua đã tới, nhưng mà Hàn Quốc Bân không ở nhà, nàng lo lắng Trần Nhu sẽ không nói với con thứ hai, cho nên hôm nay lại đến đây.
Lúc đến đây lại nhìn thấy hắn rửa chén, bà Hàn hừ một tiếng.
"Sao con lại không có tiền đồ như vậy, dứt khoát đem vợ con cưng lên đến trời đi!" bà Hàn mắng.
"Mẹ đến đây có việc gì sao?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Mẹ đây là lo lắng em nói cho anh biết chú ba mấy ngày nay kết hôn." Trần Nhu ra đến nơi, nói. Ba Hàn nói: "Mày còn dám ra ngoài? Đây là việc mà đàn ông trong nhà phải làm à?"
"Quốc Bân đau lòng con mang thai không dễ dàng, sợ con trời lạnh chạm vào nước, bằng lòng chiều chuộng con nha, Mẹ về nhà kêu cha rửa cũng được." Trần Nhu nhìn Hàn Quốc Bân đang rửa chén, cười nói.
Bà Hàn sắp muốn mắng người, mang thai thôi có øì mà ghê gớm như vậy, Làm như chưa ai sinh con bao giờ I
Hàn Quốc Bân nói: " Vợ con cũng nói với con rồi, chú ba bên kia muốn giúp gì mẹ nói đi."
Mẹ Hàn liền không khách khí với anh.
Không giống như lúc Hàn Quốc Võ và Hàn Quốc Bân kết hôn, chú ba Hàn Quốc Lâm kết hôn thì nhà họ Hàn muốn làm thật to.
Tự nhiên là yêu câu nhiều sức người hơn.
Bao gồm cả Trần Nhu cũng đến hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận