Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 520: Đồ Con Cháu Bất Hiếu

Chương 520: Đồ Con Cháu Bất HiếuChương 520: Đồ Con Cháu Bất Hiếu
Lư Đản ngây ngốc, cười nói: "Chú ba dạo này phát đạt sao, có thể mua nhiều đồ như vậy cơ à?" Sau đó cậu lấy bàn tính ra, nói: "Để cháu tính tiền cho. TV lớn một ngàn, tủ lạnh bán một ngàn bốn trăm, máy giặt lớn là rẻ nhất, 700 đồng tiền, tổng cộng tất cả là ba nghìn một trăm đồng tiền. Chẳng qua cháu có thể giảm giá cho chú ba một chút..."
"Tính tiền cái gì? Đây là bà muốn tặng cho chú ba của cháu!" Bà Hàn trực tiếp trừng mắt nói.
"Là sao ạ?" Lư Đản không hiểu gì nhìn bà, lại nhìn nhìn cô ba của cậu.
Hàn Quốc Lệ vội vàng nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng như vậy chứ. Nhiều đồ như vậy, tận mấy ngàn đồng tiền, mẹ muốn tặng cho Quốc Lâm sao? Mẹ lấy tiền đâu ra mà mua, hơn nữa mẹ có tiền sao?"
"Cái gì hả, còn muốn lấy tiền của mẹ sao? Cửa hàng của con trai mẹ còn không phải là cửa hàng của mẹ à? Mẹ muốn lấy vài món tặng cho lão tam còn không được sao?" Bà Hàn lập tức nói.
Lúc này Lư Đản đã hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi. Cậu nhìn bà nội mình, nói: "Bà nội, cửa hiệu mặt tiền này là do chú hai hợp tác với người khác chứ không chỉ đơn giản là của chú hai. Nếu bà muốn lấy đồ ở đây đi thì chú hai của cháu có thể phải tự bù tiên của mình vào đấy."
"Bù tiền thì cứ bù tiền đi. Dọn hết mang qua chỗ chú ba cháu bên kia đi. Còn cả quạt điện này nữa, nhà nó vẫn chưa có quạt đâu. Mấy đồ còn lại cũng đưa về quê một phần, bà cũng muốn dùng!" Bà Hàn chỉ huy.
Ánh mắt kia sáng bóng y hệt như quỷ quái vào thôn càn quét.
Lư Đản không cười nổi nữa, sắc mặt lạnh lễo hẳn đi.
Hàn Quốc Lệ vội nói: "Mẹ, nếu mẹ còn như vậy thì con sẽ giận đấy!"
"Sao? Mẹ là mẹ ruột của nó, mẹ muốn ít đồ mà nó cũng không cho à?" Bà Hàn trực tiếp lạnh mặt nói.
"Bên này đều phải trả tiền trước rồi mới đưa hàng. Nếu bà nội có tiền thì trả tiền trước đi, sau khi đưa qua đó thì bà lấy tiền của chú ba sau." Lư Đản nhàn nhạt nói.
"Trả tiền cái gì, trả tiền cái gì? Nó là con trai của bà, đồ bà muốn nó còn dám thu tiền sao?" Bà Hàn nói.
"Đương nhiên phải thu tiền rồi. Cháu đã nói với bà rồi, đây không phải tiệm của mình chú hai mà là hợp tác làm ăn với người ta. Nếu bà mà làm ầm ï nữa, đợi lát nữa bị người của cửa hàng đuổi ra ngoà thì cháu đây cũng mặc kệ bà." Lư Đản nói.
Bà Hàn tức muốn chết rồi. Hàn Quốc Lệ đưa mắt thấy không ít người đều nhìn qua đây, cô cảm thấy thực sự rất mất mặt. Không phải tự nhiên mà chị dâu hai lại không thích mẹ cô!
"Mẹ, mẹ đừng có mà để Quốc Lâm và Hiểu Ngọc mất việc làm!" Hàn Quốc Lệ liền nói.
Bà Hàn ngây người: "Con có ý gì?"
"Con có ý gì mà mẹ không hiểu sao? Nếu mẹ mà làm loạn ở đây nữa thì anh hai sẽ không cho Quốc Lâm mở sạp thịt kia nữa đâu. Còn cả hàng hóa cho Hiểu Ngọc bên kia nữa, số hàng đó đều là do anh hai và người quen của anh ấy cung cấp đấy!" Hàn Quốc Lệ nói.
"Nếu anh hai của con dám không để ý tình cảm anh em như vậy thì mẹ sẽ lấy gậy gộc đánh chết nó!" Bà Hàn trừng mắt nói.
"Bà nội, bà cứ thử đánh chú hai mà xem. Đến lúc đó để xem thím hai của cháu có trực tiếp báo nguy rồi đưa bà vào Cục Cảnh Sát luôn không, có khi nửa đời sau bà đều phải ở trong đó ăn cơm tù đấy." Lư Đản nhàn nhạt nói.
"Mày... Đồ con cháu bất hiếu này!" Bà Hàn tức giận nói.
"Bất hiếu thì bất hiếu đi, dù sao từ nhỏ đến lớn cháu cũng chẳng ăn cái gì của nhà bà cả. Cháu là do cha mẹ cháu nuôi lớn, sau này cháu hiếu kính cha mẹ cháu là được." Lư Đản nhàn nhạt trả lời.
Vốn dĩ lúc nhìn thấy và cô ba của mình tới đây thì cậu cũng rất khách khí. Thế nhưng thử nghe một chút xem bà nội này của cậu có nói tiếng người không?
Luôn miệng nói mẹ là mẹ nó, mang ít đồ đi thì làm sao. Lúc lấy đồ đi thì là mẹ chú hai, lúc cậu nói chú hai phải bù tiền vào thì bà ấy có còn là mẹ nữa không?
Đồ điện mấy nghìn đồng tiền đấy, vậy mà lại muốn dọn hết tới nhà chú ba. Đây thật đúng là mẹ ruột mà!
Mẹ và thím hai cậu không thích bà nội cũng vì nguyên nhân này cả. Trong lòng bà chẳng bao giờ có đại phòng nhị phòng bọn họ cả, có thứ gì tốt cũng đều muốn cướp đi để mang cho chú ba hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận