Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 521: Tin Tưởng

Chương 521: Tin TưởngChương 521: Tin Tưởng
Bà Hàn lập tức giận không chịu nổi muốn xông tới đánh Lư Đản, bị Hàn Quốc Lệ ngăn lại.
"Cô ba, cô không cần cản đâu. Bà nội muốn đánh thì cứ đánh đi, để bà đánh vài cái cháu cũng chẳng hề hấn gì." Lư Đản nói.
Bà Hàn tức giận mắng: "Bây giờ mày có tiên đồ rồi nên muốn chọc tức tao có phải không?"
"Cô ba, cô nên đưa bà nội về nhà chú ba đi thôi. Nếu muốn mua thì bảo chú ba tự tới đây mà mua." Lư Đản không muốn nói chuyện với người bà này nữa, trực tiếp nói chuyện với cô ba của mình.
"Mẹ, mẹ về với con đi. Những đồ vật này lần tới con mua cho mẹ sau." Hàn Quốc Lệ cũng nói.
Bà Hàn tức giận đến không chịu được, ra khỏi tiệm gia cụ liền trực tiếp giết đến tiệm tạp hóa của Hàn Quốc Bân bên này.
Trần Nhu cũng đang ở đây. Tiệm bánh bao bên kia bán xong liền giao cho Gì đại nương đi dọn dẹp đồ đạc.
Hàn Quốc Lệ nhìn thấy chị dâu hai của mình cũng ở đây thì sắc mặt cứng do đi. Trần Nhu không nhìn cô mà chỉ nhìn về phía lão thái thái đang hùng hổ đi đến.
"Không phải nói là đưa lão thái thái tới cửa hàng gia cụ à, sao không mua gì thế?" Trần Nhu thấy tay hai người đều trông trơn liền hỏi. "Lần sau em mua rồi đưa ve quê cho me sau là được rồi. Mẹ, chúng ta đi về trước, con làm đồ ăn ngon cho mẹ." Hàn Quốc Lệ nói.
Nhưng sao cô có thể ngăn lại nổi. Bà Hàn đẩy cô ra, cũng không quan tâm đến Trần Nhu mà trực tiếp nhìn về phía Hàn Quốc Bân nói: "Lão nhị, hiện tại trong lòng mày có còn coi mẹ là mẹ mày không?”
Hàn Quốc Bân cũng hỏi lại: "Mẹ, mẹ bị đói à?"
"Tao không đói, giờ tao vẫn còn ổn chán!" Bà Hàn không khách khí nói: "Bây giờ mày giỏi nhỉ, cha mẹ ruột của mình mà cũng ném qua đầu. Mày còn biết là mày có cha mẹ ở quê nhà hay không!"
Lúc này cửa hàng còn khá nhiều khách khứa, không ít người đều nhìn qua đây.
Sắc mặt Hàn Quốc Lệ cũng trắng đi. Sao mẹ cô có thể nói loại lời này trước mặt nhiều người như vậy chứ, đây là muốn làm hỏng thanh danh của anh hai cô mài
Sắc mặt Trần Nhu đã tối đi. Mặt Hàn Quốc Bân vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Quốc Lệ, đưa mẹ qua Cục Công An đi, để bà ấy tới Cục Công An báo cáo là anh không dưỡng lão cho cha mẹ. Chờ Cục Công An tới điều tra thì anh sẽ cùng Cục Công An tính toán xem mỗi năm tiền và lương thực, còn có thịt và dầu phông có mang về thiếu thứ gì hay không!"
Câu này vừa nói ra, ánh mắt của khách khứa đều nhìn về phía lão thái thái tướng mạo khắc nghiệt kia.
Hàn lão bản là người như thế nào, buôn bán ở đây lâu như vậy rồi mà bọn họ còn có thể không biết hay sao? Hiện giờ còn dám qua mời Cục Công An tới điều tra rồi, không cần phải nói, nhất định là anh không làm gì sai hết.
Bà Hàn tức giận: "Có phải bây giờ mày có tiền đồ rồi nên mày muốn hù dọa uy hiếp mẹ mày đúng không?”
"Mẹ về đi. Con bên này bận lắm, không rảnh chiêu đãi mẹ đâu. Mẹ qua nhà lão tam bên kia đi." Hàn Quốc Bân không quan tâm đến bà nữa, nói xong liền tiếp tục bán lương thực cho khách hàng.
Bà Hàn còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại bì Hàn Quốc Lệ cứng rắn lôi đi.
Trần Nhu từ đầu đến cuối cũng chưa nói câu nào, thế nhưng có một vị lão thái thái quen biết hỏi đến nên sao Trần Nhu có thể không kể hết mọi chuyện ra được?
"Cũng không biết vì chuyện gì mà bà ấy tới đây mắng Quốc Bân. Mỗi năm bọn cháu đều mang về quê không ít lương thực và tiền bạc, còn có mấy bình dầu đầy, mỗi bình cũng phải nặng vài cân, chưa từng quen mang về cho hai ông bà dùng cả. Thế nhưng đưa bao nhiêu không đủ, có chút chuyện không như ý là bà ấy lại mắng chửi, Nhiều năm như vậy đại phòng và nhị phòng bọn cháu cũng quen hết rồi. Nếu bà ấy muốn nào loạn thì bọn cháu còn có thể mời công an về thôn hỏi thử xem rốt cuộc bọn cháu có từng bạc đãi hai ông bà chút nào hay không." Trần Nhu nói.
Lời này tuy khiến người ta thổn thức nhưng mọi người đều tin tưởng.
Ai mà không biết mấy đứa con nhà ông bà chủ tiệm này đều học rất giỏi cơ chứ? Đặc biệt là lão đại, Chu hiệu trưởng của huyện còn đích thân dạy bổ túc cho cậu bé nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận