Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 528: Không Lo Về Già

Chương 528: Không Lo Về GiàChương 528: Không Lo Về Già
Trần Nhu lúc này mới gật đầu.
Về sau chị dâu Hàn cũng lại vào thành, vui vẻ đến không nói được gì, dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là do chị ta thúc đẩy, đây cũng là thân càng thêm thân.
Trần Nhu rất bận, loại thời điểm như hiện nay làm sao có thể không bận? Xảy ra nhiều chuyện như vậy cô cũng chưa trở về lần nào đâu.
Gần đây tuyết rơi cũng không nhỏ, nhưng mà Trần Nhu vẫn luôn dậy rất sớm, Hàn Quốc Bân cũng như vậy, hai vợ chồng bận rộn thẳng đến khi thịt khô hơn hai mươi, lúc này việc làm ăn mới bắt đầu đỡ bận hơn.
Vào lúc thịt khô 25, tiệm tạp hóa hoá trang tử phô liền đóng cửa.
Trần Nhu bắt đầu làm tổng kết cuối năm, sau khi tính toán xong hết, trên mặt cô đều mang theo ý cười.
Hàn Quốc Bân từ bên ngoài cầm hai củ khoai lang đi vào, nhìn thấy cô như vậy thì cười hỏi: "Kiếm lời bao nhiêu?"
"Anh đoán xem". Trân Nhu nhận lấy củ khoai lang vẫn đang còn nóng, cười nói.
"Chắc khoảng 7000 chứ?" Hàn Quốc Bân cười nói. "Không tính mấy cửa hàng của em với Ngọc Linh, những cưa hàng khác đã khoảng 9000". Trần Nhu nhìn anh cười nói.
Hàn Quốc Bân cũng biết năm nay nhất định kiếm nhiều hơn không ít, dù sao cũng tăng thêm xe máy phô còn có gia cụ thành bên kia tới gần cuối năm, việc buôn bán cũng thật sự rất không tồi.
Như nói ngay trước mắt, máy giặt và TV lớn đều bán hết, trước khi tuyết rơi cũng đã nhập thêm hàng, nhưng vẫn bán hết rồi.
Còn có thịt heo bên kia Lão Dương cũng chia được một khoản, cộng vào đúng là không ít, nhưng tháng này có đến 9000 đồng tiền lợi nhuận, con số này cũng khiến Hàn Quốc Bân có chút kinh ngạc.
Một tháng đã thu vào 9000. đây là khái niệm gì chứ?
"Tháng này các cửa hàng của em và Ngọc Linh được chia 2000" Trần Nhu cười nói.
Tính tổng hết vào, tháng này đã hơn một vạn, ở đời sau mà nói, một tháng được một vạn có thể nói là rất phổ biến, nhưng bây giờ một tháng có thể thu nhập hơn vạn, vậy thì không cần phải nói nhiều nữa.
"Vợ ơi, về sau việc dưỡng lão của chúng ta không thành vấn đề rồi". Hàn Quốc Bân cười nói.
Trần Nhu cười nhẹ.
Tính xong thu nhập rồi dọn dẹp xong, hai vợ chồng cùng nhau ăn khoai lang, nói: "Buổi tối ăn mì sợi đi, em hầm canh gà, sau đó ăn canh gà?"
"Được." Hàn Quốc Bân tự nhiên không có ý kiến.
Trần Nhu ăn khoai lang xong liền ủ bột, hòa hảo đoan tiến vào ấm áp trong phòng đường, không sai biệt lắm tốn hai tiếng đồng hồ.
Nhóc tư trở về từ bên ngoài, tuy đã bọc đến kín mít, nhưng vẫn bị đông lạnh đến đỏ rực.
"Bây giờ trời đang rất lạnh, con không thể nghỉ một chút mà ở trong phòng sao? Nếu bị cảm thì mẹ nói cha con xách con đi tiêm!" Trần Nhu trừng mắt nói.
"Không lạnh lắm đâu, con mặc quần áo bánh mì đến từ Kinh Thị bên kia, mũ này cũng làm từ lông dê, ấm áp lắm!" nhóc tư không thèm để ý nói.
Những thứ này đều do cha nuôi nhóc mua cho nhóc, một bộ mới.
Trần Nhu giọng lạnh lùng nói: "Mẹ thấy con đúng là thiếu đánh!"
Nhóc tư cười nói: "Mẹ ơi, con chỉ đi chỗ cha nuôi uống trà thôi, không đi tiệm mạt chược, hơn nữa tại vì mẹ nói tiệm mạt chược nhiều người hút thuốc như vậy ảnh hưởng không tốt đến thân thể con, cha nuôi cũng đã quy định tiệm mạt chược chỉ có thể ăn kẹo, không thể hút thuốc".
Đúng là như thế thật, Trần Nhu không cho nhóc tư ngày nào cũng chạy đến bên kia, nói khói thuốc ảnh hưởng không tốt đến thân thể nhóc, cho nên lão Tứ liền mua kẹo phát cho tiệm mạt chược, về sau cũng không cho hút thuốc nữa.
Nhưng thật ra làm hoàn cảnh bên kia tốt lên không ít.
Trần Nhu liếc mắt nhìn nhóc.
"Cha nuôi con nói buổi trưa ngày mai sẽ đến nhà mình ăn cơm”. Nhóc Tư nói.
"Được đó". Trần Nhu nói: "Vừa lúc trong nhà làm không ít đồ ăn".
Buổi tối trong nhà ăn canh gà, lại thêm mỗi người một cái bánh bao trứng, cơm chiều vô cùng đơn giản như vậy cũng khiến cho mọi người đều thoả mãn.
Ăn xong mọi người liền vây quanh bắt đầu xem TV tiểu hỏa ở bên cạnh cũng đến đây xem T\V, không bao lâu Mã Ngọc Linh và công an Trần cũng đến đây.
Công an Trần nói: "Năm nay bao giờ nhà các anh trở vê?"
"Hai mươi về đi". Hàn Quốc Bân nhìn về phía vợ anh.
"Hai mươi bọn nhỏ đi về trước, chúng ta 29 mới vê" Trần Nhu nói.
"Vậy thì lúc đó cũng đừng nấu cơm, qua nhà trên ăn đi”. Mã Ngọc Linh nói.
"Được". Trần Nhu cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận