Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 53: Gap Mat Em Dau

Chuong 53: Gap Mat Em DauChuong 53: Gap Mat Em Dau
Tuy rằng Trần Nhu có ý kiến với bà Hàn là chuyện không nhỏ, nhưng việc Hàn Quốc Lâm kết hôn như vậy, cô cũng không cự tuyệt.
Thời điểm Trần Nhu đang vô cùng chăm chú sửa lại cái nồi vào chiều hôm nay thì thấy một ông lão đang khiêng đòn gánh lại đây, người là do Mẹ Trần dẫn đến đây từ thôn bên cạnh.
Lần trước, mẹ Trần đến đây đưa gà rừng liên biết con gái muốn sửa nồi, hôm nay người sửa nồi lại đi ngang qua thôn, liền đưa sang đây.
Nhưng mà hôm nay không còn kịp làm rồi, chính là dẫn ông ấy đến đây để biết đường đi lại, buổi sáng ngày mai ông ấy sẽ lại qua đây, hơn nữa trong thôn còn có không ít người muốn sửa nồi.
Ngày mai mọi người đều muốn sửa nồi, đương nhiên Trần Nhu sẽ là người đầu tiên được sửa.
Bởi vì Hàn Quốc Lâm muốn kết hôn, Hàn Quốc Ban cũng không đi săn thú mà giúp đỡ mua không ít đồ vật trở vê.
Ngay cả phích nước nóng khan hiếm, lúc này Hàn Quốc Lâm kết hôn cũng có hai cái.
Hàn đại tẩu nhìn chăn bông mới kia, cái bàn mới, chiếc tu mới, cùng với phích nước nóng tráng men, tuy rằng cầm 50 đồng tiền, chính là cũng khó nén trong lòng sông cuộn biển gầm.
Không chỉ chị ta, Trần Nhu nhìn cũng cảm thấy hai vợ chồng già nhà họ Hàn thực sự quá mức.
"Bất công đến tận trời đây mà, lúc cưới chị cái gì cũng không có, chú ba kết hôn một lần, cái gì cũng là đồ mới!" Hàn đại tẩu cắn răng nói.
Trần Nhu nói: "Em dâu ba còn không phải là ga vào nhà có phúc sao."
Đừng nhìn thấy đưa cho nhà anh cả, nhà anh hai 50 đồng tiền là nhiều, nhưng là thêm lên nữa cũng không mua nổi một chiếc xe đạp, đừng nói đến những đồ vật này.
Phích nước nóng kia cũng không biết mua khi nào, cô đi đi hai lần, một lần đi cùng Chu Trân, một lần cùng Quốc Bân nhà cô đi, cũng chưa mua được.
Có thể thấy được phích nước nóng này rất không dễ mua.
Trong nhà hiện nay dùng chỉ là ấm nước, không giữ nóng được.
Không chỉ có chị em dâu hai cô, những ai vào tham quan phòng tân hôn, cũng đều hâm mộ cực kỳ.
Cuộc sống của người trong thành, chỉ sợ cũng chỉ được như vậy thôi!
Ngày 23 tháng 11 dương lịch, nông lịch cuối tháng mười, hôm nay Hàn Quốc Lâm liền kết hôn.
Em dâu ba của các cô Tống Hiểu Ngọc một người mới được đón về.
Tống Hiểu Ngọc lớn lên không tồi, bằng tuổi với Hàn Quốc Lâm, năm nay đều là hai mươi tuổi, đúng là tuổi vừa đẹp.
Hơn nữa bởi vì còn đi làm ở trấn trên Cung Tiêu Xã, là người có công việc đàng hoàng, cha mẹ cũng là thành phần giai cấp có tiền lương, có mặt mũi vô cùng, con dâu cả thôn không ai có mặt mũi như cô ta.
"Đây là đại tẩu cùng nhị tẩu." Hàn Quốc Lâm đầy mặt cảnh xuân, giới thiệu cho cô ấy Hàn đại tẩu cùng Trần Nhu.
"Đại tẩu, nhị tẩu, em còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau có gì không tốt, mong các chị thông cảm nhiều hơn." Tống Hiểu Ngọc nói.
Hàn đại tẩu cùng Trần Nhu đương nhiên cũng khách khí hai câu.
"Kia nghiền ngẫm từng chữ một dạng, cũng không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là có hộ khẩu trấn trên!" Sau khi Hàn đại tẩu ra tới, cùng Trần Nhu kề tai nói nhỏ nói.
"Vậy cũng là ăn lương thực cung ứng, còn có công việc đàng hoàng, một tháng mười mấy đồng tiền, một năm hơn một trăm đồng tiền, một năm cũng bằng chúng ta tích cóp bao nhiêu năm?" Trần Nhu nói.
Không thừa nhận cũng không được, người em dâu ba này thật sự rất có bản lĩnh, nếu không cha mẹ chồng các cô làm sao lại chiêu chuộng như vậy chứ? Về sau cháu trai cháu gái sinh ra, vậy thì có thể nhiều thêm một người ăn lương thực cung ứng nhà ngoại rồi.
Hàn đại tẩu nói không ra lời.
Trân Nhu nói: "Nhưng mà chúng ta cũng không cần nịnh bợ cô ta, dù sao cũng không dựa vào cô ta để ăn cơm."
Hàn đại tẩu nói: "Cũng phải, chị với Quốc Võ năm nay được chia không ít lương thực, hơn nữa em đừng nhìn mấy người bọn họ ăn lương thực cung ứng có vẻ rất ghê gớm, có khi cũng phải thắt lưng buộc bụng để sống, nghèo rớt mồng tơi cũng không phải hiếm thấy!"
Đây là lời nói thật, nhưng cho dù là lời nói thật, người nhà quê cũng hâm mộ người trong trấn trên ăn lương thực cung ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận