Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 531: Can Ba

Chuong 531: Can BaChuong 531: Can Ba
"Trước đi nhà tắm tắm rửa đi, rồi ve ăn cơm." Hàn Quốc Bân nói.
"Vâng!" An Văn cũng muốn đi tắm, ngồi xe lửa hai ngày cả người cảm thấy rất khó chịu.
"Mấy anh em các con có ai muốn cùng đi không?" Hàn Quốc Bân quay qua hỏi ba đứa nhà mình.
"Con đi với." Hàn Chu về phòng lấy quần áo, Hàn Hàng cũng theo sau.
Nhóc tư không đi cùng.
May anh em An Văn An Võ, Hàn Hàng Hàn Chu cùng nhau đến nhà tắm tắm rửa, tắm xong về nhà liền bỏ quần áo vào máy giặt giặt, sau đó hai anh em ngồi vào bàn ăn cơm.
Trân Nhu hấp bánh bao, xào một đĩa thịt kho tàu cùng một bát canh trứng, hai anh em đều đều ăn sạch bách.
"Lên xe lửa không có gì ăn à?" Trần Nhu nói.
"Không giống nhau, trên xe có bán nhưng không ngon." An Văn nói.
"Có thể ăn no là được rồi, lại còn kén chọn." Hàn Quốc Bân nói.
"Đều là do tài nấu nướng của dì con tốt quá." An Võ cười nói. Trần Nhu nói: "Ngày mai hãng vê, hôm nay ở lại đây ngủ cùng em họ mấy đứa."
"Bố mẹ con không phải vừa mua nhà trong thành sao, bọn con về bên đó ngủ." An Văn nói.
"Dì nhỏ, mẹ con có đưa chìa khóa cho dì không?” An Võ nói.
"Có." Trần Nhu cười nói: "Ngồi nghỉ một lúc, lát nữa bảo thằng hai đưa các con đến đó."
"Anh An Văn An Võ, hai anh bây giờ là thiên thần áo trắng, lớn lên đẹp trai như vậy, khi nào mang chị dâu về gặp bọn em đây?" Hàn Chanh cười nói.
"Bây giờ vẫn còn sớm để gọi thiên thần áo trắng, sang năm hai anh còn muốn tiếp tục học lên." An Võ nói.
"Còn muốn học cao hơn?" Trần Nhu kinh ngạc nói: "Đều học bao nhiêu năm rồi."
"Muốn chứ, bọn con bây giờ cũng chỉ là học kiến thức ngoài, còn phải học bồi dưỡng thêm ba năm nữa" An Văn cũng nói.
Học y cũng không dễ dàng gì" Hàn Quốc Bân nói.
"Là không dễ dàng, nhưng mà học giỏi nghề này, về sau có thể làm bác sĩ được người ngưỡng mộ tốt hơn so với đi làm tài xế nhiều." An Võ cười nói.
Năm đó hai anh em họ đều không muốn đi học, đều nghĩ ở trong thôn trồng trọt kiếm công điểm, bị mẹ của mình dụ dỗ, cố gắng học tập về sau cùng với duong nhỏ làm tài xế lái xe.
Hai anh em chính là vì mục tiêu làm tài xế lái xe mà cố gắng, cũng vì vậy mới được như bây giờ.
Trần Nhu cười nói: "Bác sĩ nhất định được ngưỡng mộ, cũng dễ tìm được vợ, không còn nhỏ rồi, thế đã có ai chưa?"
"Có một cô gái đang theo đuổi anh của con, nhưng mà anh hai con quá tàn nhẫn, từ chối người ta" An Võ nói.
"Không hợp thì không nên cho người ta hy vọng, không giống em, ở bên nhau ba tháng lại chỉ chia tay, khiến người ta khóc rồi." An Văn tức giận nói.
Trần Nhu lập tức nhìn về phía An Võ.
An Võ lập tức nói: "Con không có phụ lòng cô ấy, con cũng là lấy mục tiêu kết hôn để quen nhau, nhưng mà mẹ cô ấy ngóng trông cô ấy về sau gả vào nhà giàu có để lo cho em trai mình, lúc con đến nhà cô ấy ăn cơm, mẹ cô ấy cũng nói với con là bà ấy chỉ có hai đứa con, sau này người làm chị gái phải chăm sóc cho em trai, tiền lương của cô ấy đều phải đem về nhà mẹ đẻ."
"Chỉ vì lý do này?" Hàn Quốc Bân nói.
"Đây chính là chuyện lớn!" An Võ nói: "Cô ấy có thể không có việc làm, ở nhà làm người phụ nữ nội trợ cũng được, nhưng mà tình hình của cô ấy như vậy, con nếu là cưới cô ấy về, cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Ý của bố mẹ cô ấy chính là em trai cô ấy về sau muốn y lại cô ay con thấy cô ấy cũng không phản đối, con không cách nào tưởng tượng nhà của mình thành cây ATM của nhà vợ, dừng lại đúng lúc là biện pháp tốt nhất."
Trong thời gian yêu đương chỉ có nắm tay, cái khác anh ấy đều không làm, đi chơi đều là anh ấy bỏ tiền, không có gì tổn thất cho đối phương, phát hiện không hợp, sao lại không thể chia tay?
Đến nỗi cô gái kia yêu anh ấy thật lòng gì đó, thế thì xin lỗi, kết hôn không phải chỉ cần có thật lòng là có thể kết được.
"Can bã." An Văn nói.
"Em cặn bã cái quái gì, em nhưng không giống cái người trong kí túc xácủa chúng ta.." An Võ nói được một nửa thì dừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận