Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 543: Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 543: Chúng Ta Đã Ly Hôn RồiChương 543: Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
"Quốc Cương, em vẫn luôn không ngừng nỗ lực, sau khi tốt nghiệp đại học, em vào làm ở một doanh nghiệp nhà nước..." Cô ta trình bày điều bản thân trải qua trong những năm gần đây.
Đương nhiên việc cô ta quen bao nhiêu người đàn ông, đổi mấy nơi làm việc thì cô ta không nhắc đến.
Nhưng mà trong lòng cô ta cũng không để ý mấy việc này lắm, rốt cuộc người phụ nữ ưu tú luôn có rất nhiều người theo đuổi, đi đến đâu đều sẽ có người thích, người khác theo đuổi cô, cô chấp nhận sự theo đuổi của người khác cũng không có gì, rốt cuộc lúc ấy cô đang độc thân.
Nhưng mà cô sẽ không đem những việc này nói ra ngoài.
Nghe lí lịch cuộc đời xuất sắc của cô ta, phẳng phất ngập tràn hi vọng và phấn khởi, vẻ mặt Hàn Quốc Cương vẫn như cũ không chút biểu cảm.
Diệp Thiến có chút không hài lòng, điều cô không thích chính là tính lầm lì ít nói của người đàn ông này, ngay cả một câu dễ nghe đều không nói được, đến một câu ca ngợi cũng không khen cô.
Nếu không thì năm đó cô đã không khó chấp nhận anh như vậy.
Tất nhiên, sau khi trải qua những lời nói ngon ngọt của những tên đàn ông bên ngoài, bây giờ cô cũng không còn nghĩ đây là khuyết điểm nữa.
Nhìn anh nói: "Quốc Cương, hiện giờ em giám đốc bộ phận trong một doanh nghiệp nhà nước, đây là công việc rất tốt, không phải lo sẽ bị thất nghiệp như những ngành sản xuất khác, với cả sau này già rồi còn có thể nhận được lương hưu, đó là công việc vô cùng tốt, nhưng mà bây giờ em chấp nhận từ bỏ công việc này, chấp nhận trở về cùng anh phấn đấu."
"Không cần." Hàn Quốc Cương vẫn luôn không có phản ứng gì nghe được lời này thì lắc đầu, nhìn cô ta nói: "Cô trở về tiếp tục làm công việc đó đi."
"Quốc Cương, chẳng lẽ anh không hy vọng em trở về bên anh sao?" Diệp Thiến vội nhìn anh nói.
Hàn Quốc Cương nhìn cô ta, nhắc nhở nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi."
"Chúng ta đã ly hôn, nhưng mà chúng ta cũng có thể phục hôn, con của chúng ta đều lớn như vậy, chẳng lẽ anh không muốn cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh sao?" Diệp Thiến nhìn anh ấy nói.
"Mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, không cần thiết nữa." Hàn Quốc Cương bình tĩnh nói.
Đích xác không cần nữa, trước kia khi còn nhỏ, con gái còn sẽ hỏi anh, có phải do con bé không ngoan, nên mẹ mới bỏ đi? Con trai cũng vì không có mẹ mà bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nói nó có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.
Những việc này đều là do cô ta mà ra, nhưng giờ hai đứa nhỏ đã lớn, anh cũng đã có đủ nguồn lực để che chở cho chúng, không ai còn có thể bắt nạt chúng được nữa.
Bọn nhỏ cũng đã qua cái tuổi cần đến tình thương của mẹ rồi.
"Cô về đi." Hàn Quốc Cương nhìn cô nói, sau đó anh liền xoay người đi về.
Diệp Thiến từ phía sau ôm anh, ủy khuất nói: "Quốc Cương, anh đang đuổi em đi sao?"
Hàn Quốc Cương khẽ cau mày, muốn kéo tay cô ta ra, nhưng mà Diệp Thiến đã ôm chặt lấy nói: "Quốc Cương, trước kia anh rất thương em, năm đó chúng ta sống ở trại nuôi lợn, anh thương em như vậy, cái gì đều giữ cho em, tất cả trứng gà mang về nhà anh đều không ăn, toàn bộ để cho em ăn, tấm lòng mà anh dành cho em là chỗ dựa tỉnh thần trong những năm phiêu bạt bên ngoài của em, mà hiện nay ngay cả anh cũng thay đổi sao?"
"Em biết anh không thay đổi, buổi sáng năm đó khi em đi, anh còn đi theo phía sau em, lo lắng trên đường đi có điều gì xảy ra với em, vì vậy đi theo em, bảo vệ em, anh không ngăn cản em theo đuổi lý tưởng của mình, trong lòng em vẫn luôn biết ơn anh, cũng nhớ thương anh."
"Em biết trong lòng anh vẫn yêu em, những năm gần đây anh không đi bước nữa, là vì đợi em quay về có phải không? Là lỗi của em khi để anh phải đợi nhiều năm như vậy, nhưng mà bây giờ em trở về rồi, nhà của chúng ta có thể đầy đủ trọn vẹn, Quốc Cương, cho bọn nhỏ một mái am hoàn chỉnh được không? Cũng cho hai chúng ta một cơ hội được không?"
Nói xong những lời âu yếm này, Diệp Thiến cảm thấy hài lòng úp mặt vào lưng người đàn ông rắn rỏi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận