Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 544: Mê Hoặc

Chương 544: Mê HoặcChương 544: Mê Hoặc
Đến bây giờ cô mới hiểu được tình cảm của bản thân, người đàn ông này mới thật là người có thể che chở cho cô, anh mới là người thích hợp nhất VỚI CÔ.
Mặc dù đã bở lỡ mười năm, nhưng mà cô lại cảm thấy mười năm này rất là đáng giá, bởi vì nó dạy cho cô biết cách trân trọng, nâng niu tình yêu của người đàn ông này dành cho mình, quý trọng người đàn ông chân thành thiện lương này.
Hàn Quốc Cương duỗi tay, dùng sức bỏ tay cô ta ra, sau đó quay mặt nhìn cô ta nói: "Thanh niên trí thức Diệp, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi cùng cô đã ly hôn, gia đình của tôi cũng sẽ không vì sự trở về của cô mà có thể trọn vẹn, ngoài ra việc những năm gần đây tôi không kết hôn, cũng không phải phải vì cô, chỉ là vì bọn trẻ còn nhỏ, tôi muốn đợi khi chúng lớn hơn chút nữa rồi sẽ suy xét vấn đề này, nếu cô không còn việc gì nữa thì nên quay về thành đi thôi!"
"Quốc Cương, anh vẫn không chịu buông định kiến trong lòng sao? Anh không hy vọng em về bên anh sao?" Diệp Thiến đau lòng nhìn anh nói.
Sao có thể như vậy, năm đó anh thương cô, yêu cô như vậy, sao có thể vì mười năm trôi qua liền biến mất đâu? Nếu là như vậy, năm đó những điều anh ta làm cho cô đều là giả? Nhưng làm sao có thể giả được, hoàn cảnh năm đó không tốt, nhưng bản thân anh nhịn ăn nhịn uống đều cho cô hết, như thế nào có thể giả được?
Bao nhiêu ngày đêm trôi qua, cô đều sẽ nhớ lại những chuyện này, anh mới là người đối xử tốt nhất với cô.
Nhưng Hàn Quốc Cương thấy bộ dạng cô như vậy, lông mày liền nhăn lại nói: "Thanh niên trí thức Diệp, tôi đã nói vô cùng rõ ràng rồi, tôi với cô đã ly hôn, không có việc thành kiến gì ở đây cả, mặc dù mấy năm nay cô đều không làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng mà con rốt cuộc là do cô sinh, chỉ cần Hổ Nữu và Hổ Tử đồng ý, vẫn có thể nhận người làm mẹ là cô, tôi không có ý kiến, nhưng mà tôi đã hỏi chúng rồi, hai chị em chúng đều không cần người làm mẹ như cô, vì vậy tôi khuyên cô trở về thành đi, tin rằng với điều kiện hiện nay của cô, có thể tìm được người tốt hơn, không cần ở nông thôn ủy khuất chính mình."
"Tìm được người tốt hơn? Anh cho rằng em nghĩ tìm sao, nhưng mà em chỉ cần nghĩ đến ở quê còn có anh và hai đứa nhỏ, em liền không thể vượt qua được rào cản trong lòng, cho nên em mới quay về, em mới muốn quay lại với anh, Quốc Cương chúng ta đã bỏ lỡ mười năm rồi, cuộc đời có bao nhiêu cái mười năm chứ? Chúng ta đừng tiếp tục sai lầm này nữa được không?" Vẻ mặt Diệp Thiến sỉ tình nhìn anh nói.
Hàn Quốc Cương lắc đầu, anh ấy nhìn thẳng vào mặt cô ta, bình tĩnh nói: "Lời cô nói tôi không tin." Diệp Thiến hơi hé miệng còn muốn nói gì, Hàn Quốc Cương lại nói: "Năm đó cô vì muốn có cơ hội trở về thành, mặc dù biết rõ thanh niên trí thức Vương là loại người nào, cô cũng không chút do dự mà lao đến, cô có bao nhiêu khát vọng rời đi nơi này, tất cả mọi người đều rõ ràng, tôi cũng rõ ràng, sau khi cô rời khỏi đây sẽ không bắt đầu cuộc sống mới? Cô thử đem lời này nói với bất kỳ ai trong thôn chúng tôi, xem có ai tin lời này của cô hay không?"
"Quốc Cương, mọi người không tin em, chẳng lẽ anh cũng không tin em sao?" Diệp Thiến nhấp miệng nhìn anh ấy nói.
"Tôi không phải đồ ngốc." Hàn Quốc Cương lắc đầu, sau đó không có lại để ý tới cô ta nữa, xoay người về nhà.
Diệp Thiến ở lại nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt không chỉ không có nhụt trí mà ngược lại còn có ý nhất định phải được.
Thời gian mười năm, người đàn ông này đã không còn vẻ ngây ngô mà trở nên càng thêm thành thục và ổn trọng, tại sao trước đây cô ta không phát hiện hắn là người đàn ông như vậy, mê người tới thế? Năm đó cô ta luôn cảm thấy hắn uất ức, nhưng hiện tại cả người hắn tràn ngập những ưu điểm hấp dẫn cô ta.
Cho dù có mở miệng cự tuyệt nhưng mà cũng không đả kích tới Diệp Thiến, ngược lại càng khơi dậy thêm ham muốn chinh phục của cô ta, cô ta muốn chỉnh phục người đàn ông này. Năm đó còn có thể mê hoặc hắn, chẳng lẽ hiện tại không mê hoặc được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận