Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 547: Hiếm Có Khó Tìm

Chương 547: Hiếm Có Khó TìmChương 547: Hiếm Có Khó Tìm
Đã như vậy còn dám nói rằng đi ra ngoài để cố gắng phấn đấu chứ không có tìm người nào khác? Ai mà tin được, thiếu hơi đàn ông tới cái dạng gì rồi?
Trần Nhu không nói gì cả, sáng nay cô gói sủi cảo, chiều thì làm lại bánh bao, gói bánh bao xong bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Cơm tất niên năm nay còn phong phú hơn so với năm trước nhiều.
Anh cả chị dâu không tới đây mà ăn ở nhà mình, Trần Nhu và Hàn Quốc Bân ăn với bốn đứa con.
Đương nhiên cũng mang cho bố mẹ chồng bên kia ít đồ ăn, coi như một phần tâm ý.
Ăn cơm tất niên xong bọn nhỏ liền đi theo cha ra ngoài chúc tết.
Trần Nhu thì chuẩn bị ít mứt bí đao bánh quy và hạt dưa, cũng bắt đầu ra cửa đi nói chuyện.
Hiện giờ nhà Đại quý đã có ti vi, mọi người đều tới bên này vừa xem tỉ vi vừa nói chuyện với nhau.
Vợ Xuyên Tử đem chuyện Diệp Thiến ngáng đường Hàn Quốc Cương đòi tới trong nhà ăn cơm tất niên nói hết cho mọi người nghe.
Đương nhiên là Hàn Quốc Cương không đáp ứng cô ta, nhưng mà Diệp Thiến còn đi tìm cả Hổ Tử và Hổ Nữu, cho bọn nó mỗi đứa 10 đồng tiền mừng tuổi, chăng qua là hai chị em nó vô cùng kháng cự lại cô ta, đương nhiên là không nhận tiền của cô ta cho nên đêm 30 tết này cô ta chỉ có thể ăn cơm một mình mà thôi.
Ở bên này nói chuyện rất lâu, mãi cho tới khi khá muộn rồi thì ai mới về nhà nấy.
Ngày hôm sau đó là mùng 1 tết.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng không có ngủ nướng vì hai vợ chồng nhà Cố Thừa Diệu và Tô Miên Miên muốn tới đây chúc tết.
Hơn chín giờ, Cố Thừa Diệu dẫn theo bốn đứa con tới đây.
Trần Nhu nhìn thấy bốn đứa trẻ liền cười, nói: "Xem ra mẹ em nói không sai nhỉ, mấy anh em chúng nó thật sự đúng là giống anh họ như đúc luôn."
Khí chất Cố Thừa Diệu lãnh ngạnh, gương mặt cương nghỉ y như ngày xưa vẫn tuấn tú như vậy, hoàn toàn không vì bị thời gian ăn mòn mà mất đi dáng vẻ ban đầu, hiển nhiên là được Tô Miên Miên chăm sóc rất tốt.
Nhìn thấy đứa em họ Trần Nhu này, hắn cũng cười một tiếng: "Bốn đứa nhà cô chẳng phải cũng đều giống cô hết sao?"
"vậy cũng phải nói đến là do gen nhà chúng ta tốt, mẹ em nói là đều theo gen bà ngoại hết." Trần Nhu cười nói.
Cố Thừa Diệu cũng cười cười, bảo bốn đứa con chào hỏi.
Trần Nhu mỉm cười phát cho mỗi đứa một cái bao lì xì, sau đó bảo chúng vào nhà, lúc này mới hỏi: "Miên Miên đâu?"
"Miên Miên gặp lại bạn học cũ." Cố Thừa Diệu vào nhà, nói.
"Bạn cũ?" Trần Nhu nghe vậy liền hỏi: "Thanh niên tri thức Diệp?”
"Hình như thế." Cố Thừa Diệu gật đầu, hắn nghe vợ mình gọi tiếng Diệp Thiến.
Trần Nhu cũng không nói gì nữa, năm nãy cũng trùng hợp thật, nhiều năm như thế anh họ cô và Tô Miên Miên chưa về thăm nhà, vừa về cũng cùng lúc Diệp Thiến về lại quê cũ.
Cô đánh giá, nhìn thấy Tô Miên Miên, khẳng định Diệp Thiến sẽ tự biết xấu hổ.
Cô đoán không sai, chẳng phải là Diệp Thiến đã bị đả kích không nhẹ rồi ư?
Từ nhỏ Tô Miên Miên đã được ông bà Tô nâng niu mà lớn lên, sau đó hai người về nông thôn làm thanh niên tri thức cô bắt đầu cạnh tranh với cô ta.
Lúc trước mới trở về ông bà Tô còn muốn hỏi thăm cô ta một chút, hỏi thăm thử xem có tin tức của Tô Miên Miên hay không, Diệp Thiến nói thẳng là cô ta không biết.
Tại sao mà cô ta về nhà cha mẹ cô ta không hỏi thăm tại sao cô ta lại trở về, chẳng phải đã gả chồng hay sao, hiện tại không còn có vị trí trong nhà nữa.
Nhưng mà ông bà Tô đều làm ra vẻ nhớ thương con gái lắm, tại sao lại như vậy chứ?
Những thứ này có chênh lệch rất lớn, nhưng mà sau khi Diệp Thiến tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc thì sự chênh lệch này dần dần được bù đắp lại.
Bụng thầm nhủ dù cho thế nào đi nữa thì Tô Miên Miên cũng không bằng được cái thân phận sinh viên này của cô ta, gả chồng sinh con, sau đó là bị trói chặt, dù sao đó cũng là một cuộc hôn nhân, không thể tùy tiện nói ly hôn là ly hôn.
Mà cô ta còn có không trung rộng lớn để bay lượn, về sau ai sống tốt hơn ai còn phải xem lại đã!
Nhưng mà Diệp Thiến lại không nghĩ rằng hôm nay có thể gặp được Tô Miên Miên.
Mười mấy năm qua đi, Tô Miên Miên không có biến hóa gì lớn, những năm gần đầu giường như cô được bảo hộ rất tốt, ngày tháng sống cũng rất tốt.
Giữa mặt mày vẫn còn vẻ trong sáng không có chút buồn sầu nào của sinh hoạt khổ sở cả.
Cô ta cũng thấy được, mới vừa rồi có bốn đứa trẻ, còn có người đàn ông kia, hình như anh ta tham gia quân ngũ.
Tuy là cô ta ra ngoài gặp qua những cái sinh viên đó, nhưng mà muốn tìm một người đàn ông ưu tú như chồng của Tô Miên Miên lại là rất hiếm CÓ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận