Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 548: Khinh Thường

Chương 548: Khinh ThườngChương 548: Khinh Thường
Cũng không trách được tại sao năm đó Tô Miên Miên lại đồng ý gả cho anh ta, người phụ nữ này từ trước tới nay còn ra vẻ nhiều hơn cô ta nhiều.
Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho một người đàn ông ở nông thôn thế nhưng lại vẫn gả, quả nhiên không phải không có lí do.
Mấy năm nay người đàn ông này cũng không có thay đổi gì lớn, lại bởi vì năm thắng lắng đọng mà khí chất càng thêm trầm ổn, càng đáng tin hơn.
Mà ở lúc Diệp Thiến đánh giá cô, Tô Miên Miên cũng đang đánh giá cái người hàng xóm gần như là lớn lên với cô này?
Đúng vậy, chỉ là hàng xóm mà không phải là bạn bè.
Từ trước tới nay Diệp Thiến đều ghen ghét cô, tuy rằng cô cũng chẳng biết cô ta ghen ghét cái gì nhưng mà cô ta luôn muốn so sánh với cô.
Sau đó lại xảy ra chuyện, vì thi đại học mà bỏ chồng bỏ con cô cũng mới biết từ bên chỗ Trần Nhu.
Nhưng mà giờ lại tìm ve rồi.
Mười mấy năm không gặp cô ta, Tô Miên Miên thấy cô ta thay đổi rất lớn, nhưng nhìn qua lại không bằng lúc trước.
"Đã lâu không gặp." Tô Miên Miên cười nói. "Đúng là đã lâu không gặp, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại cô ở trong thôn. ' Diệp Thiến nhìn cô mà nói.
"tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây, lâu lắm rồi tôi không vê đây, năm nay khó khăn lắm mới có dịp về." Tô Miên Miên cười.
"Xem ra mấy năm nay cô sống rất tốt." Diệp Thiến nói, bộ dạng này, ngữ khí nói chuyện này không khác năm đó là bao.
Tô Miên Miên nói: "Muốn nói rất tốt thì cũng chẳng có đâu, cả già đình đều đè lên vai mỗi mình Thừa Diệu, tôi rất hâm mộ cô đó, hiện giờ tôi thành bà chủ gia đình không có sự nghiệp của riêng mình nhưng cô thi đậu đại học, hiện giờ quốc gia cũng cần nhân tài, tương lại cô sẽ rất tốt."
"Phải vậy không, nhưng tôi không cảm thấy cô hâm nộ tôi." Diệp Thiến nói.
Tô Miên Miên chỉ khách khí một chút, đương nhiên là cô sẽ không hâm mộ, hiện giờ cô như vậy là khá tốt, cứ tạm thời nói cô không có tiền đồ cũng được.
Nhưng mà cô chưa từng hối hận vì năm đó quyết định gả cho Cố Thừa Diệu.
Nhiều năm như thế Cố Thừa Diệu chưa bao giờ khiến cô phải chịu ủy khuất, bốn đứa con cũng lớn như vậy rồi, cô cảm thấy cuộc đời mình thật sự rất viên mãn rồi.
Đương nhiên cô xác định sẽ không có sự nghiệp của riêng mình nhưng mà cô cũng không có rảnh rỗi chút nào, hiện giờ bọn nhỏ không còn nhỏ nữa, cô lại bắt đầu học tập, cô tính toán đi thi lấy bằng giáo viên, về sau đi làm ở nhà trẻ cũng khá ổn, chẳng phải là cũng coi như có việc làm ư?
Còn việc nuôi sống cả nhà thì không cần cô phải nhúng tay, tiền trợ cấp của Cố Thừa Diệu rất cao, tuy rằng trong nhà tích cóp không được nhiều lắm nhưng mà đảm bảo được cuộc sống ổn định phúc lợi đều tốt, bên đó giá cả hàng hóa không cao, bọn nhỏ đi học cũng chẳng mất tiền, đều là nhà nước nuôi.
Tô Miên Miên rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy.
Cho nên thấy Diệp Thiến nói vậy cô cũng chỉ cười cười, thầm nói tôi khách khí với cô cô còn tưởng llaf thật à.
"Tôi thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp xong đi làm bên trong xí nghiệp của nhà nước, làm một vị chủ nhiệm quản lí một bộ môn." Diệp Thiến tiếp tục nói.
"vậy là không tôi rồi." Tô Miên Miên gật đầu nói: "Tôi nghe nói hiện giờ phát hành chính sách mới, hình như còn có cả tiền dưỡng lão nữa, vào xí nghiệp nhà nước về sau sẽ được nhà nước nuôi."
"chồng cô có thể ở chỗ kia mãi thì về sau khi già cũng được nhà nước nuôi thôi." Diệp Thiến nghe coi như vào tai lời này của cô, nói. "Đúng vậy, anh ấy có, nên tôi chỉ dựa vào anh ay mà sống." Tô Miên Miên cười nói.
Tuy rằng từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, sau này lại ở nông thôn làm thanh niên tri thức nhưng mà chẳng có chút gia tình nào cả, khách khí xong rồi thì Tô Miên Miên nói: "Tôi có việc đi trước, hiện giờ không có thời gian nói chuyện với cô nữa."
Diệp Thiến nói: "Mới nói được vài câu thôi mà? Đã nhiều năm không gặp như thế. "
"Hiện giờ bên ngoài lạnh quá, về sau có cơ hội lại nói." Tô Miên Miên vây vẫy tay sau đó đi về phía nhà của Trần Nhu.
Hai mắt Diệp Thiến nhìn bóng dáng cô, trong ánh mắt mang theo sự trào phúng và khinh thường không che giấu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận