Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 551: Em Đừng Có Lừa Anh

Chương 551: Em Đừng Có Lừa AnhChương 551: Em Đừng Có Lừa Anh
Mãi cho tới khi nói tới thành tích, biết người anh họ Hàn Hàng này cả năm đều đứng nhất, còn có thành tích toàn tỉnh và thi vượt cấp, còn có anh thứ hai Hàn Chu cả năm rồi có một con điểm 10 đều trợn mắt há hốc mồm.
"Lão đại, lần trước trong lớp được 3 lần điểm 10 người con còn có mặt mũi mang về nhà khoe khoang với mẹ?" Tô Miên Miên trừng mắt nói.
"Học kì sau con sẽ nỗ lực, giờ con mới học cấp ba thôi, sau còn có cơ hội nỗ lực." Cố Đại Hổ nói.
"với thành tích học tập của anh mà ở lớp còn dính điểm mười mà, không nghĩ tới anh Đại Hổ còn có tận 3 con." Hàn Chanh nói.
"Nhị hổ lần trước suýt chút thì không đạt tiêu chuẩn, về sau nhớ báo danh đăng kí lớp học thêm." Cố Đại Hổ nói.
Cố Nhị Hổ cũng cảm thấy như vậy ở trước mặt em họ xinh đẹp có chút mất mặt, nói: "ANh cả, anh nói chính mình thì nói thôi, kéo chuyện đến trên người em làm cái gì?"
"Các người không phải đều là trẻ còn sao, sao mà không chạy?" Lão tứ nói thế.
"Thành tích của em như thế nào?" Cố Tam Hổ thành tích không tốt không phục nhìn nhóc mà hỏi.
"Lần trước bại dưới tay bạn béo ở lớp chúng em, tạm thời lấy được vị trí thứ hai." Lão tứ xua tay nói.
Cố Tam Hổ nghẹn họng, còn Cố Tiểu Hổ, năm nay nó mới bắt đầu đi học thôi nên không cần so mà đang nhét đồ ăn ngon vào trong miệng mình, ăn ngon lắm luôn, trứng kho ăn ngon, xương sườn cũng ngon, cánh gà này cũng thơm nức, ăn xong lại uống một ly đồ uống, như thể được trải nghiệm cuộc sống của thần tiên vậy.
"Chị năm, chị dạy con như thế nào vậy?" Tô Miên Miên nhịn không được hỏi, cô nhìn mấy đứa nhà mình lại nhìn mấy đứa nhà người ta, cô lại muốn nhét ngược vào trong để sinh lại!
"Dùng gậy trúc dạy dỗ!" Trần Nhu vô cùng bình tĩnh mà nói.
Bốn con hổ nhỏ ngay lập tức run run, cô họ à, chúng ta không thù không oán, chẳng phải là chỉ ăn nhà cô nhiều mấy miếng thịt mấy quả trứng thôi ư? thật ra bọn cháu cũng có thể nhịn mài!
Bởi vì rất thích chơi cùng với nhóm anh em họ của mình nên khi Cố Thừa Diệu đưa theo ba chú hổ con khác trở về thì Tam Hổ không về cùng.
Cậu định ở lại ngủ chung với Hàn Khải Phàm .
Cậu lớn tuổi hơn Hàn Khải Phàm, tuổi tác của hai người cũng cách nhau kha khá. Tiểu lão tứ còn có chút ghét bỏ người anh họ này của mình: "Trên người anh có con rận không vậy?”
"Trên người anh không hề có rận, cả nhà anh đều không có!" Tam Hổ nói. "Vậy anh đã rửa chân chưa thế?" Tiểu lão tứ lại hỏi.
"Rửa rồi, ngày nào cũng rửa hết. Nếu không rửa thì mẹ anh không cho anh lên giường ngủ đâu!" Tam Hổ đáp.
Không có cách nào khác đuổi người đi được mà chỉ có thể giữ lại, vì thế tiểu lão tứ liền đưa theo anh cùng ra ngoài đi mua pháo chơi.
Nhà họ Diệp trong thôn có mua ít đồ mang về trong thôn bán, bán cũng rất đắt hàng. Nào là giấy màu thủ công, pháo nhỏ, rồi kẹo thổi sáo linh tỉnh, tất cả đều là những đồ chơi lặt vặt dành cho tụi nhỏ.
Hiện tại số tiền của đám trẻ con trong thôn trên cơ bản tất cả đều tiêu tốn tại nơi này hết.
Tam Hổ là một đứa trẻ hào phóng, chẳng qua cậu cũng không ngốc. Sau khi mua cho tiểu lão tứ mấy món đồ chơi, thấy cậu bé vẫn chưa tiêu tiền, cậu liền hỏi: "Em giữ lại nhiều tiền mừng tuổi như vậy để làm gì thế?"
"Anh không hiểu đâu, em có việc quan trọng cần dùng đến mà." Tiểu lão tứ đáp.
"Việc quan trọng gì thế?" Tam Hổ nhìn cậu.
"Trong thành em có nuôi một con lừa con, nhưng vốn dĩ mẹ em không cho em nuôi, con lừa này là do cha nuôi của em mua cho em. Vậy cho nên mỗi khi em lấy củ cải cải trắng ở cửa hàng đi cho nó ăn thì mẹ em đều thu tiền của em hết. Tiền này của em phải tiết kiệm để nuôi lừa con." Tiểu lão tứ nói.
"Em còn có một con lừa con hả?" Tam Hổ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chẳng qua em không mang về quê mà để lại trong thành. Thi thoảng anh Tiểu Bằng sẽ đi qua nhà em giúp em trông nó." Tiểu lão tứ gật đầu nói.
"Em đừng có mà lừa anh! Chỗ anh cũng có người nuôi lừa con, anh cũng từng cho nó ăn rồi chứ bộ, nó ăn cỏ khô mà." Tam Hổ cậu cũng không phải người dễ bị lừa như vậy.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận