Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 553: Kế Hoạch Hóa Gia Đình

Chương 553: Kế Hoạch Hóa Gia ĐìnhChương 553: Kế Hoạch Hóa Gia Đình
Tam Hổ bừng tỉnh. Sau đó bọn họ liền bắt đầu thảo luận về hồ lô oa, thảo luận xong hồ lô oa lại nói đến Tây Du Ký, vĩnh viễn không bao giờ thiếu chuyện để nói.
Hàn Hàng đang đọc sách trong phòng thấy thời gian cũng không còn sớm nên bảo hai anh em Hàn Tư Hàn Bác về nhà trước. Sau đó cậu tiến vào trong phòng bếp để đun nước rửa chân, đun xong xuôi thì tự mình đi rửa chân.
Tam Hổ cũng kể cho mọi người nghe về những chuyện trong doanh trại, nói chỗ bên kia của bọn họ chơi cũng rất vui, thi thoảng còn có thể nhặt được xác của viên đạn nữa. Ba của bọn họ có xác đạn nên xâu vào dây để anh em bọn họ đeo làm bùa hộ mệnh, bốn anh em mỗi người có một dây. Sợ làm rơi mất nên cậu không mang nó về đây mà để lại trong nhà ở quân doanh.
Lúc Trần Nhu và Hàn Quốc Bân trở về thì tụi nhỏ đều đã nằm trên giường đất chơi hết rồi.
Hàn Bảo Đản cũng không về nhà mà ở lại ngủ cùng với Hàn Chanh.
"Cũng muộn lắm rồi đấy, ngày mai còn phải qua nhà bà ngoại mấy đứa chúc tết nữa, mau ngủ hết đi nào." Trần Nhu nói.
"Dạ." Mấy anh em đồng thanh đáp.
Trần Nhu cho tắt đèn cho chúng, đóng cửa lại rồi ra ngoài.
Hai chị em Hàn Chanh và Hàn Bảo Đản thì không cần người khác phải nhắc nhở. Trần Nhu đi qua nhìn thử, đắp kín lại chăn cho hai đứa rồi mới đóng cửa.
Hàn Quốc Bân đã múc nước ấm vào phòng, hai vợ chồng cùng ngâm chân.
"Vợ à, năm mới vui vẻ nhé." Hàn Quốc Bân dẫm nhẹ lên chân vợ mình, cười cười nhìn cô nói.
"Mình à, anh cũng vậy, năm mới an lành nhé." Trần Nhu dẫm lại anh, cười cười chúc lại.
Hai vợ chồng em dẫm một cái anh dẫm một cái, chơi đến mức vô cùng cao hứng.
Rửa chân xong, hai người liền lên giường đất ngủ, giường đất thực sự rất ấm áp.
Tết nhất, Hàn Quốc Bân liền lôi kéo vợ mình ân ái một hồi, cũng coi như là mở đầu một năm mới thuận lợi.
Lời này Hàn Quốc Bân vừa nói ra.
Trần Nhu liền cười cười đánh anh, đúng là càng già càngkhông biết xấu hổ mà.
Hàn Quốc Bân mỹ mãn ôm vợ mình mà ngủ thật ngon. Anh cảm thấy dường như chẳng có người đàn ông nào trên đời này hạnh phúc hơn mình cả.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì cả gia đình liền tới nhà họ Trần chúc tết.
Trần Nhu cũng nhìn thấy chị dâu mới của mình. Năm nay Ngô A Phương và Trân tam ca không về thăm nhà mẹ đẻ mà định chờ tới năm sau rồi về, cẩn thận như vậy là bởi vì Ngô A Phương đang mang thai. Ngoài đường phủ đầy băng tuyết nên không dễ đi lại chút nào, không nên ra ngoài kẻo nguy hiểm.
Tuy rằng hiện tại đang phải kế hoạch hoá gia đình, nhưng Trần tam ca và Ngô A Phương là gia đình tái hôn nên cái thai này là hợp pháp, có thể sinh.
Chẳng qua lúc Trần Nhu nghe mẹ cô nói về chuyện này trong phòng vẫn có chút kinh ngạc. Chị dâu này có thai cũng đã mấy tháng rồi, điều đó có nghĩa là lúc chị ấy vừa gả tới đây không bao lâu liền có thai luôn.
"Đúng là một người có phúc." Mẹ Trần nói như vậy, trên mặt mang theo ý cười hài lòng.
Năm trước giải quyết xong vấn đề của thằng ba, năm nay con dâu mới gả tới đã mang thai rồi. Chuyện này cũng xem như song hỷ lâm môn, sao mẹ Trần có thể không cao hứng được cơ chứ?
"Con nghe chị dâu cả của con nói rằng đứa con trước của chị dâu ba cũng không còn nhỏ nữa phải không ạ?" Trần Nhu hỏi.
"Đúng là không còn nhỏ nữa, cũng sắp cưới vợ rồi, chẳng qua vẫn ở bên kia trồng trọt không ít thứ cùng với ông bà ngoại nó. Anh ba con để thằng bé trồng đầu nành rồi, cũng bảo nó sau này mang đậu nành tới đây để thu hoạch cùng lúc với người trong thôn, đến lúc đó anh ba con sẽ tự qua bên kia chở đậu về." Mẹ Trần nói.
Dù gì cậu bé cũng chỉ là con riêng, Trần tam ca cũng không có định đón cậu về nhà bên này, đỡ cho đến lúc đó lại loạn như nồi cháo heo. Để thằng bé ở lại thôn của nó bên kia là được, thi thoảng anh cũng sẽ giúp đỡ một hai. Chỉ cần chăm chỉ một chút thì cuộc sống sau này của thằng bé cũng sẽ không quá khó khăn.
Trần Nhu gật gật đầu, như vậy cũng khá tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận