Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 554: Lo Lắng Quá Mức

Chương 554: Lo Lắng Quá MứcChương 554: Lo Lắng Quá Mức
Không cần hỏi thì cũng nhìn ra được là vị chị dâu mới này không hề tệ chút nào. Nhìn trạng thái tỉnh thần của cha mẹ và anh ba cô là có thể hiểu rõ rồi.
Vốn dĩ Trần Nhu vẫn còn chút lo lắng, sợ rằng anh ba mình không quên được cái người trước kia, dù øì thì tình cảm vợ chồng hai mươi năm cũng không phải là nói suông. Nhìn anh ba này của cô tuy có hơi cà lơ phất phơ nhưng thật ra anh là người trọng tình cảm.
Thế nhưng bây giờ xem ra cô lo lắng hơi quá mức rồi.
Tình cảm trong cuộc đời này là như vậy mà. Đã bỏ qua rồi thì sẽ mất đi hẳn, chẳng ai có thể vĩnh viễn đứng tại chỗ để chờ đợi người khác cả.
Bây giờ anh ba cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của mình, Trần Nhu cảm thấy khá tốt.
Mẹ Trần nhỏ giọng kể: "Lần trước lúc anh ba con kết hôn, Hoàng Ái Đệ còn tìm tới mẹ để nói chuyện."
"Nói chuyện gì vậy ạ?" Trần Nhu cũng hỏi lại.
"Hỏi mẹ là tại sao không cho nó một cơ hội nữa, tại sao lại để cho người khác gả vào đây?" Mẹ Trần nói.
Sắc mặt Trần Nhu bình đạm nói: "Từ lúc nhà mẹ đẻ của cô ta làm ra được loại chuyện này thì trong lòng cô ta phải tự hiểu rõ rồi."
Trong chuyện này thì mẹ và anh ba cô chẳng làm sai gì cả, thái độ và lập trường Hoàng Ái Đệ đã sai ngay từ đầu rồi.
Có lẽ sẽ có vài người nói rằng do mẹ và anh ba cô quá dung túng Hoàng Ái Đệ, không có ý ngăn cản nên chị ta mới có thể đem tiền về nuôi nhà mẹ đẻ như vậy.
Thực ra cũng không thể nói như vậy được.
Hoàng Ái Đệ đã là mẹ của mấy đứa nhỏ, dù là mẹ hay anh ba cô cũng đều muốn chị ta tự mình học cách đứng lên, vậy nên đương nhiên họ phải để chị ta tự biết cách cư xử rồi. Cho chị ta tiền tiêu vặt cũng là chuyện phải làm. Chẳng lẽ cứ để một người lớn như vậy không có đồng nào trong tay hay sao?
Nhưng cho chị ta tiền tiêu vặt thì chị ta phải tự hiểu lấy, phải tự hiểu rõ trong lòng.
Giúp đỡ nhà mẹ cũng được thôi, không thành vấn đề. Dù có nói gì đi chăng nữa thì việc nhà nhà mẹ đẻ đã từng nuôi dạy chị ta là không thể nào thay đổi được.
Nhưng dù vậy đi nữa thì cũng không thể làm quá mức được. Dù điều kiện trong nhà bây giờ rất tốt thì cũng không được trục lợi quá nhiều cho nhà mẹ đẻ như vậy chứ.
Chẳng lẽ bắt mẹ và anh ba cô ngày nào cũng phải theo dõi chị ta, không cho chị ta mang tiền về nhà mẹ de hay sao? Rồi còn phải ve nhà dạy do lại chị ta nữa, lúc nào mẹ và anh cô cũng phải làm vậy hay sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Người ta cùng lắm chỉ nhắc nhở hai lần, không thể nào cứ nhắc thêm đến ba lần bốn lần được. Muốn thì phải tự hiểu lấy, không hiểu cũng phải nói ra thì nhà người ta mới biết rõ tâm tư của mình được chứ.
Mãi cho đến tận khi nhà mẹ đẻ của chị ta dẫm đến điểm mấu chốt của anh ba cô thì chị ta mới nhận ra lỗi lầm của mình. Trần Nhu thực sự cảm thấy đã quá muộn rồi.
Hơn nữa, cũng may mà lần này anh ba cô đã quyết đoán chặt đứt mối quan hệ này, nếu không sau này không biết sẽ còn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Cho nên chẳng có gì phải đồng tình với chị ta nữa cả, kết cục này đã được định sẵn ngay từ khi bắt đầu rồi.
Hai mẹ con còn chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của hai anh em An Võ rồi.
Gia đình của chị tư cô đã tới.
Tất cả mọi người đều cực kỳ náo nhiệt.
Ngô A Phương cười nói: "Mẹ và em chồng út ở trong phòng đấy."
"Vậy được, em vào đó một chút. Chị dâu ba, chị cũng không cần phải tự mình làm hết mọi việc đâu. Chị chờ lát nữa rồi em với em gái ra hỗ trợ chị." Trần tứ tỷ cười nói.
Ngô A Phương cười gật gật đầu, lại không nhịn được hỏi: "Cô bốn à, sao em mang nhiều đồ về vậy? Lúc nãy em út cũng vừa mới mang về rất nhiều rồi”
"Đó cũng là việc nên làm mà." Trần tứ tỷ cười nói rồi đi vào phòng.
Trân Nhu và mẹ Trần đều đang đợi chị, thấy chị vào phòng thì cả hai đều vô cùng cao hứng. Ba mẹ con liền cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
Sau khi Trần tứ tỷ biết việc Ngô A Phương mang thai thì chị cũng nói: "Dù là con trai hay con gái cũng đều được hết, sinh đứa bé ra được là yên tâm rồi. Cũng khá tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận