Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 557: Chia Nhà

Chương 557: Chia NhàChương 557: Chia Nhà
Chăn mà hai anh em An Cùng An Võ dùng lúc còn đang đi học đại học chính do cậu họ của hai đứa tặng cho.
Mà từ lúc cháu ngoại trai nhà mình mở xưởng ép dầu thì ông cậu bên này cũng có không ít dầu, dầu mỡ heo dầu đậu nành dầu đậu phộng đều có đủ cả, lâu lâu lại đổi một loại. Thi thoảng mẹ Trần cũng gửi một bình tới đây cho anh trai mình dùng.
Tình cảm của hai anh em vẫn luôn rất tốt.
Anh họ cả Cố Thừa Quang đang có ý định vào trong thành để mở cửa hàng, bèn hỏi ý kiến của Hàn Quốc Bân và An Đại Bang.
An Đại Bang tỏ vẻ có thể mở được: "Bên kia đông người lắm, không phải sợ không bán được."
Hàn Quốc Bân cũng gật đầu, nói: "Chất lượng tốt thì sẽ bán chạy thôi, phải sản xuất áo bông thật chất lượng vào, sau này có thể nhận giấy chứng nhận hàng chuẩn của nhà họ Cố là tốt nhất. Còn về lợi nhuận, em cảm thấy sẽ không tệ đâu, cụ thể thì phải chờ đến lúc mở rồi mới biết được. Tìm một đoạn đường tốt để mở cửa hàng ở đó thì việc buôn bán nhất định sẽ thành công."
Trong lòng hai anh em Cố Thừa Quang và Cố Thừa Tông càng chắc chắn hơn về việc mở cửa hàng trong thành.
Tuy rằng việc buôn bán hiện tại của họ cũng không nhỏ nhưng luôn chỉ giới hạn ở mấy tran gần đây mà chưa phát triển đến trong thành. Năm nay nhất định phải mở rộng thêm mới được.
Hai em rể họ đều ở trong thành, vậy nên nhất định họ có thể đưa ra vài kiến nghị thích hợp.
Mấy người đàn ông đang nói chuyện bên ngoài, Trần Nhu và Tô Miên Miên liền vào trong phòng để tâm sự.
Trần Nhu nói: "Em nghe mẹ em nói lần này trở về đây là do ông cậu định cho mọi người ra ở riêng?"
Tô Miên Miên gật gật đầu: "Đúng là có ý định như vậy. Chờ qua tết thì sẽ ra ở riêng."
"Đến lúc đó nhà chị sẽ được chia ít tài sản hơn, cũng đừng tranh cãi quá nhiều nhé." Trần Nhu liền nói.
Tô Miên Miên cười cười: "Sao chị có thể không hiểu rõ chuyện này được? Hơn nữa chị cũng biết rõ hết về những sản nghiệp trong nhà mà."
Những năm gần đây cô và Cố Thừa Diệu rất hiếm khi về nhà, sản nghiệp trong nhà đều là do đại phòng và nhị phòng quản lý.
Lúc mới kết hôn thì mỗi lần Cố Thừa Diệu lĩnh lương sẽ lấy ít tiền gửi về nhà, nhưng từ lúc Tô Miên Miên mang thai lão tam thì cha chồng của cô đã bảo hai vợ chồng không cần gửi tiền về nữa.
Có thể nói là từ sau khi gả tới đây thì cô và Cố Thừa Diệu chỉ cần sống tốt cuộc sống của minh là được, trên cơ bản thì chẳng có gì phải nhọc lòng cả. Việc ở quê nhà hoàn toàn không cần phải xen vào, cha chồng cũng không cần đến hai vợ chồng cô chăm sóc mà đều là đại phòng và nhị phòng lo liệu hết.
Hơn nữa phần lớn sản nghiệp trong nhà cũng do đại phòng và nhị phòng kiếm ra được, Tô Miên Miên cảm thấy mình chẳng cần tới đòi phần làm gì.
Lần này trở về cha chồng cô tặng cô chiếc vòng tay bằng vàng kia cũng tốn không ít tiền chút nào.
Trần Nhu nghe mẹ mình nói năm nay ông cậu định chia nhà.
Chia nhà thì cũng được thôi, bởi vì ông cậu đã thực sự rất già rồi. Tính toán qua, năm nay ông cậu cũng đã 70 tuổi rồi, trong số những người cùng thế hệ thì ông cũng được xem như rất thọ rồi.
Chẳng qua thân thể của ông vẫn vô cùng khỏe mạnh. Ông định nhân lúc hiện tại vẫn còn động đậy được thì để cho các con các cháu ra ở riêng hết, đỡ phải lo về sau mấy gia đình xảy ra mâu thuẫn.
Mà hai vợ chồng anh họ ba và Tô Miên Miên nhất định sẽ được phân ít tài sản hơn một chút, đây là điều chắc chắn rồi.
Rốt cuộc hai người không thể nào được chia phần ngang với hai nhà kia được. Anh họ ba của cô bên kia có tiền trợ cấp ổn định rồi mà vẫn về quê để lấy một phần gia sản lớn hay sao? Nếu làm vậy thật thì cho dù hai người anh ruột không nói gì, nhưng trong lòng hai người chị dâu sao có thể không để ý được?
Thấy Tô Miên Miên đã hiểu rõ chuyện này nên Trần Nhu cũng không nói thêm gi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận