Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 559: Không Giả Vờ Nữa À?

Chương 559: Không Giả Vờ Nữa À?Chương 559: Không Giả Vờ Nữa À?
"Không tiếp tục giả bộ nữa sao?" Trần Nhu dừng lại, trào phúng nhìn cô ta.
"Tôi giả bộ cái gì? Chuyện này vốn dĩ chính là chuyện của tôi!" Diệp Thiến nói.
"Chuyện của cô có mời tôi tôi cũng không thèm quản. Nhưng Hổ Tử đã gọi tôi một tiếng bác gái hai, chuyện liên quan đến Hổ Tử thì tôi nhất định phải quản." Trần Nhu bình tĩnh nói.
"Còn không phải là bởi vì cô được gả cho Hàn Quốc Bân hay sao, nếu không cô cho rằng tự cô có thể sống tốt đến như vậy à? Cùng lắm cô cũng chỉ là người đàn bà nhà quê dốt đặc cán mai mà thôi, cô cũng xứng để dạy bảo tôi sao?" Diệp Thiến mỉa mai nói.
"Cô sai rồi, không phải bởi vì tôi gả cho Hàn Quốc Bân nên mới có thể sống tốt như vậy. Dù có gả cho ai đi chăng nữa thì tôi cũng đều có thể khiến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. May mắn lớn nhất đời này của Hàn Quốc Bân chính là có thể cưới được tôi."
"Tôi đây cũng chẳng phải là loại dốt đặc cán mai. Tự tôi đã đi thi để lấy được chứng chỉ kế toán, năm nay tôi sẽ lại thi thêm chứng chỉ kế toán cao cấp nữa."
Trần Nhu nhìn cô ta: "Thanh niên trí thức Diệp à, đừng có mà dùng ánh mắt ngày xưa để nhìn người khác nữa. Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn rồi, đằng này cô đã rời khỏi thôn tận mười năm. Không chỉ có tôi tiến bộ, chú Quốc Cương tiến bộ mà toàn bộ người trong thôn đều đã tiến bộ rồi, bất kể là tư tưởng hay kiến thức. Đừng có mà xem người khác là kể ngốc nữa. Cô đi học đại học, mấy năm đại học quen biết bao nhiêu là đối tượng mới. Cô cho rằng cô không nói thì trong thôn sẽ không có ai biết, vậy là có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra hay sao? Tự mình ngẫm lại đi."
"Cô có ý tứ gì?" Trong lòng Diệp Thiến hoảng hốt, cắn răng nói.
"Có ý tứ gì thì chú Quốc Cương biết rõ ràng nhất." Trần Nhu nhìn về phía Hàn Quốc Cương đang đi tới từ phía sau Diệp Thiến, nói với cô ta: "Có lẽ cô không biết là chú Quốc Cương đã từng đi tìm cô, cũng từng tới trường cô học để hỏi thăm về chuyện của cô rồi."
Trần Nhu nói xong liền mỉm cười nhìn vào mắt Hàn Quốc Cương, gật gật đầu với anh sau đó đi mất.
Lúc này Hàn Quốc Cương mới nhìn về phía Diệp Thiến với ánh mắt lạnh nhạt.
Mà đối diện với ánh mắt này của anh, Diệp Thiến mới thực sự thấy chột dạ. Cô ta không hề biết vậy mà Quốc Cương lại từng qua đó tìm mình, lúc ấy trong trường học cũng vô cùng ầm ï. Chỉ mới khai giảng mà đã truyền ra gièm pha lớn như vậy rồi nên toàn bộ trường học đều bàn tán xôn xao.
Nếu Hàn Quốc Cương qua đó thật, chỉ cần đi hỏi thăm thôi thì anh nhất định đã biết hết được mấy chuyện của cô ta rồi.
"Quốc Cương, anh... anh thực sự từng qua đó tìm em sao?" Diệp Thiến không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Quốc Cương nhìn bộ dáng chột dạ của cô ta, nói: "Tôi cũng nghe nói về tất cả những chuyện phát sinh trong trường học của cô rồi."
Trong lòng Diệp Thiến lập tức lạnh lẽo hẳn đi. Chẳng trách lần này cô ta trở về anh lại tỏ ra thờ ơ như vậy, chẳng trách dù cô ta đã cúi đầu chủ động cầu tái hợp mà thái độ của anh vẫn vô cùng kiên quyết. Thì ra anh đã biết tất cải
Thế nhưng sao Diệp Thiến có thể dễ dàng nhận sai như vậy được?
"Quốc Cương, anh tin em đi mà. Em cũng bị tên đó lừa đấy, hắn chính là tên một tên cặn bãi! Mãi sau này em mới biết hắn đã có vợ con ở quê rồi, nhưng em cũng kịp thời chia tay với hắn rồi. Sau khi tách ra khỏi hắn, em không còn có..."
Hàn Quốc Cương lắc đầu, cắt đứt lời cô ta: "Chuyện tôi nghe được không phải là như vậy. Trong lúc học đại học, cô đã từng quen tận bảy người bạn trai."
"Quả thực đúng là nói bậy mà, lấy đâu ra bảy người cơ chứ? Sau tên cặn bã kia em cũng chỉ quen thêm hai người nữa thôi, sao mà có nhiều bạn trai như vậy được?" Diệp Thiến không nhịn được mà giải thích.
Một người là đàn em khóa dưới của cô ta. Vô và đàn em này đã bí mật bên nhau nhiều năm, năm ấy cô ta và đàn em này đã cùng nỗ lực phấn đấu.
Sau khi chia tay với đàn em này thì cô ta yêu đương với một bạn học khác. Lần này cũng vẫn là yêu đương bí mật, mối tình này kéo dài đến tận khi tốt nghiệp.
Sau này bởi vì hai người được điều đi hai nơi khác nhau nên cuối cùng cũng vẫn chỉ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận