Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 560: Giả Đáng Thương

Chương 560: Giả Đáng ThươngChương 560: Giả Đáng Thương
Lúc đại học cô ta chỉ có đúng ba người bạn trai này thôi, lấy đâu ra bảy người cơ chứ? Thật sự coi cô ta là người không biết tự ái như vậy hay sao!
Chẳng qua tới khi đi làm rồi thì tình sử mới bắt đầu phong phú hơn thôi.
Nhưng chưa cần nói đến những chuyện này, chỉ cần những việc kia thôi cũng đã đủ để Hàn Quốc Cương hiểu rõ về người phụ nữ này rồi.
Bởi vì căn bản anh không còn chút hy vọng nào, cho nên khi nghe được những lời này của cô ta thì trong lòng anh thực sự không có một chút dao động nào.
Anh có từng qua đó tìm cô ta không? Không hề. Chị dâu hai nói trước, anh chỉ theo đó mà nói tiếp thôi. Chỉ mới thuận miệng nói vậy mà cô ta đã chột dạ, chưa đánh đã khai rồi.
Còn đang học đại học đã như thế rồi, sau khi ra trường thì sao? Không cần hỏi cũng biết.
"Diệp Thiến, năm đó tôi thực sự rất mê muội cô, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện không có lý trí vì cô. Thế nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi, chúng ta cũng đã ly hôn từ lâu. Cho dù ở bên ngoài cô có đồng ý sự theo đuổi của ai đi chăng nữa thì đó cũng đều là quyền tự do của cô. Nếu cô muốn trở về nhìn mấy đứa nhỏ thì cũng được thôi, nhưng giữa hai chúng ta đã không còn có bất cứ cơ hội nào nữa rồi." Hàn Quốc Cương nói.
Diệp Thiến không nhịn được nói: "Quốc Cương, thân thể của em bị thương rồi. Sau này em không thể sinh con được nữa!"
"Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?" Hàn Quốc Cương nhìn cô ta nói: "Chẳng lẽ không phải do cô với..." Câu đằng sau anh không nói ra nữa.
Rốt cuộc anh cũng không biết rõ mọi chuyện cho lắm, nói nhiều thì sai nhiều. Chỉ cần cô ta tự mình hiểu rõ là được.
Diệp Thiến đương nhiên là hiểu rõ, khóc lóc nói: "Quốc Cương, em thật sự bị hắn lừa mà, tên đàn ông tồi tệ kia là hỏng cả cuộc đời của em rồi! Em đã hối hận lắm, sau này em cũng đưa hắn vào cục cảnh sát rồi. Cả đời này hắn sẽ phải trả một cái giá đắt cho những hành vi mà hắn từng gây ra!"
"Đừng có mà đổ hết lỗi sai lên đầu người khác, vỏ trứng mà không có lỗ thủng thì sao ruồi bọ có thể chui vào được?" Hàn Quốc Cương nói.
"Quốc Cương, ngay cả anh mà cũng nói chuyện khó nghe như vậy với em sao?" Diệp Thiến rưng rưng nhìn anh.
Hàn Quốc Cương nói: "Năm đó tôi đưa cô vào thành chính là cơ hội cuối cùng dành cho cô rồi. Tôi không biết là do cô thấy tôi có tiền đồ nên ở lại hay là vì thực sự hối hận nên mới ở lại, nhưng nơi này của tôi sẽ không bao giờ chào đón cô nữa đâu. Cô cũng đừng có mà tiếp tục dây dưa như thê nữa." "Tôi dây dưa với anh? Hàn Quốc Cương, anh đúng là thực sự dám thiếp vàng lên mặt mình mài! Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một thằng chăn heo mà thôi, tôi nguyện ý ở lại thì anh phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Thực sự nghĩ tôi là người không có ai theo sao? Có rất nhiều người muốn cầu xin để cưới được tôi đấy!" Diệp Thiến lau nước mắt, quật cường nhìn anh nói.
Nhưng Hàn Quốc Cương cũng chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó quay người đi.
Diệp Thiến vừa cảm thấy phẫn nộ lại vừa thấy thẹn, đứng tại chỗ một lúc sau mới quay người về nhà họ Hà thu dọn đồ đạc, trực tiếp rời dil
Lần này đi, tin tức lập tức truyền khắp trong thôn.
Chị dâu Hàn quẻ mà không được, vội vàng chạy tới chỗ Trân Nhu hỏi thăm tin tức: "Em dâu hai ơi, chị nghe nói em trở về nói chuyện với Diệp thanh niên tri thức một lúc lâu, còn có cả chú Quốc Cương nữa, có chuyện gì xảy ra mà cô ta cứ như vậy đã đi rồi? Chị còn tưởng cô ta vẫn còn phải tiếp tục ăn vạ cơ".
Trần Nhu cười một tiếng: "Có thể là bị chú Quốc Cương phát hiện ra cái gì, cho nên không có mặt mũi ở lại đây".
Hàn Quốc Cương không ngốc, nhất định sẽ nói theo lời của cô.
"Mẹ ơi, chú Quốc Cương cho mỗi người chúng con một cái lì xì lớn". Nhóc tư vui mừng chạy về nói. "Ui da, cho lì xí lớn là bao nhiêu vậy nha?" Chị dâu Hàn cười nói. "Một bao lì xì có năm đồng tiền!" Nhóc tư nói. "Nhiều như vậy?" Trần Nhu không khỏi nói. "Không nhiều lắm đâu, em giúp chú Quốc Cương tiễn người ôn thần này đi, chú ấy cảm kích còn không kịp nữa là". Chị dâu Hàn cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận