Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 561: Đến Doanh Trại Chơi

Chương 561: Đến Doanh Trại ChơiChương 561: Đến Doanh Trại Chơi
Trân Nhu nói: "Chuyện đó có gì đâu".
Nhưng đúng là không thể nói, trong chuyện của Diệp Thiến này, Hàn Quốc Cương đúng là không thể quá mạnh me được.
Chỉ cần khiến cho người ta tự mình biết khó mà lui là được, như vậy thì lý lẽ sẽ ở bên phía anh ta, nếu quá mức mạnh mẽ, vậy thì mọi người thường sẽ luôn thiên vị cho kẻ yếu.
Phải biết rằng năm đó là do chú Quốc Cương tự mình tìm tới.
Nhưng mà hiện giờ người cũng đi rồi, cứ như vậy không ầm ï lên cũng tốt, nếu không tết nhất cũng rất khó coi, mọi chuyện đừng mong có thể ngừng nghỉ.
Diệp Thiến đi từ trong thôn ra, trực tiếp đến đây tìm Tô Miên Miên.
"Mọi người không một ai để tôi vào mắt, nhưng các người cứ chờ xem, chắc chắn tôi sẽ sống tốt hơn từng người ở đây!" Tô Miên Miên không phải rất muốn ra gặp mặt cô ta, nhưng vừa ra đến bên ngoài đã nghe được mấy lời này của Diệp Thiến.
Cô ta nói xong thì xách theo túi của mình xoay người đi mất rồi.
Tô Miên Miên từ đầu đến đuôi vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu gì: ".." Người này có tật xấu gì vậy, cô ta sống có tốt hay không, cùng người khác có quan hệ cái lông gì chứ?
Mùng 4 tết Trần Nhu và Hàn Quốc Bân dẫn theo bọn nhỏ về thành.
Mùng 3 vẫn còn ở lại trong nhà, những người họ hàng xa khác cũng đều qua lại thăm hỏi nhau, mùng 4 cũng trở về thành.
Hai anh em Tam hổ và tiểu hổ nhìn thấy con lừa con trong nhà, thật sự cảm thấy rất hiếm lạ.
Nhóc tư rất hào phóng, bởi vì bọn họ đều chưa được cưỡi lên lừa con bao giờ, cho nên cho bọn họ ngồi lên một lần.
Con lừa con quả nhiên rất nghe lời nhóc.
"Nếu nhà mình mà nuôi một con lừa con thì tốt rồi". Sau khi tiểu hổ từ trên lưng lừa con xuống hâm mộ nói.
"Chuyện đó làm sao có khả năng, mẹ nói nuôi mấy đứa chúng ta cũng sắp không nuôi nổi rồi, làm sao có dư tiền mà nuôi lừa con". Tam hổ cũng cảm thấy hiếm lạ mà sờ sờ lừa con, nói.
"Đó là mẹ nói quá lên đó, tiền trợ cấp một tháng của ba đến tận 200 đồng tiền liên đó, làm sao sẽ không đủ tiêu chứ?" Tiểu hổ nói
"Làm sao con biết tiền trợ cấp một tháng của ba con 200 đồng tiền". Trần Nhu cười nói.
"Bà thím sư trưởng nhà bên cạnh nói đó, bà ấy bảo chúng con yên tâm dùng sức ăn, ăn không nghèo được ba của con". Tiểu hổ nói. Tran Nhu cười nhẹ, một tháng 200 đồng tiền, vậy thật sự là trình độ công việc rất cao, hơn nữa bên kia còn có chút trợ cấp, hiện giờ con cái cũng lớn, có lẽ sẽ tiêu tốn nhiều hơn, nhưng vẫn có thể sống rất tốt lại vẫn có thể tiết kiệm được một chút.
Đương nhiên, ở bên kia rất có bảo đảm, khám bệnh hay là bọn nhỏ đọc sách gì đó, trên cơ bản đều không cần tiêu xài bao nhiêu tiền, chỉ số hạnh phúc rất cao.
Về sau già rồi, đến tuổi quy định về hưu, cũng có thể được nhận tiền dưỡng lão mỗi năm, rất có bảo đảm.
Còn bọn nhỏ, đến lúc đó cũng đã lớn, tự mình xông xáo đi.
Qua mùng năm, vào mùng sáu, nhà bác của Trần Nhu đã chia nhà ra ở riêng, cha mẹ Trần đều đi qua đó, bác còn mời một vài người nữa đến chứng kiến.
Làm chủ cho ba người con trai ra Ở riêng.
Không ra dự kiến, nhà anh cả nhà anh hai được phân nhiều không ít, nhà anh ba được chia một phần, không tính là nhiều nhưng cũng không lỗ đãi.
Lần chia nhà này cũng vẫn rất công bằng
Cả ba anh em đều không có ý kiến gì.
Chiều tối Hàn Quốc Bân lái xe đến đây, chở cả nhà bọn họ đi vào thành, buổi tối mấy anh em Hàn Hàng đều qua nhà dì tư của bọn họ ngủ, phòng sẽ để lại cho biểu cữu biểu mợ của bọn họ ở một đêm. Bởi vì mùng 10 đã phải vào trong doanh trại, Trần Nhu cũng không khách sáo mời ở lại lâu, buổi sáng ngày hôm sau nấu cho bọn họ ăn no rồi mới đưa bọn họ đến nhà ga.
Cũng không đưa cho gì nhiều, chỉ chuẩn bị mấy quả táo, mười mấy quả trứng gà đã chín, đương nhiên còn có kẹo sữa, sữa bột và sữa mạch nha, rồi tiễn bọn họ lên ô tô đi tỉnh thành.
"Cô năm, chờ đến lúc nghỉ hè cho mấy anh đến doanh trại chúng con chơi nhà, đến lúc đó con sẽ ra ngoài đón mấy anh ấy!" bốn nhóc hổ con ghé vào cửa sổ xe nói.
"Được đó, năm nay anh Hàng của các con thi đại học xong rồi, đến lúc đó cho bọn họ ngồi xe qua đó cho biết thêm kiến thức" Trần Nhu cười nói.
"Nhớ gọi điện thoại cho em đó, một tháng ít nhất phải gọi một lần!" Tô Miên Miên nói với cô.
"Được!" Trần Nhu cười gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận