Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 562: Con Muốn Đi Không?

Chương 562: Con Muốn Đi Không?Chương 562: Con Muốn Đi Không?
Cả gia đình đều lại đây gặp mặt mọi người.
"Mẹ, năm nay bọn con thật sự được đi tới nhà cậu họ để nghỉ hè ư?" Tiễn người xong, trên đường về nhà, lão tứ hỏi mẹ.
"Không phải là con muốn về quê nhà bơi lội à?" Trần Nhu nói.
Năm nào được nghỉ hè cũng phải về con sông ở quê kia bơi lội, đây là điều thường lệ, chỉ cần chú ý an toàn, Trần Nhu không hề ngăn cản.
Nhưng mà hai anh em nhà Hàn Tư Hàn Bác hiện tại đều không bơi nữa, trước đây còn ở quê nhà, hai đứa chỉ cần dính một chút nước là bà nội chúng chạy như điên tới sau đó dẫn cả hai đứa về nhà.
Trần Nhu biết bà Hàn thương hai đứa cháu nội này, nhưng cũng cảm thấy hơi quá.
Nhập gia tùy tục, người lớn nhà chúng nó đều ở đó mà, cho dù đám trẻ nhỏ không đáng tin thì người lớn vẫn rất đáng tin cậy, hơn nữa người lớn ở quê nhà ai cũng được dạy qua về phương diện này, những đứa trẻ lớn hơn một chút cũng từng gặp những chuyện này vậy nên thấy không ổn một cái sẽ chạy tới cứu người.
Còn trẻ con nhỏ hơn, chúng sẽ chạy đi gọi người lớn tới, bên cạnh đó có không ít ruộng đồng của người dân, gọi một tiếng là họ sẽ tới.
Bảo vệ trẻ con là đều tất yếu nhưng cũng phải buông tay làm những đứa trẻ đi con đường riêng của mình, ở điểm này, Trần Nhu chưa bao giờ can thiệp vào cả.
Dù sao đi chăng nữa, sau này cuộc sống của chúng nó thế nào đều là chuyện của chúng nó, cô và Quốc Bân cũng có cuộc sống riêng của chính bản thân mình.
Đương nhiên là nếu trong quá trình trưởng thành mà bọn chúng đi lệch hướng vậy thì Trần Nhu sẽ không chần chờ mà thẳng tay cắt đứt những chỉ tiết không tốt đó đi.
Mùa đông ăn mặc dày đánh không đau sao? Bắt cởi quần đánh cho tới khi chúng gào xin tha thì thôi!
"Năm nay cũng có thể sẽ không đi bơi, bơi lội cũng chẳng có gì mới lạ, nhưng mà chúng ta chưa bao giờ được đi vào doanh địa đâu mẹ." Lão tứ nói.
"Các con ngồi xe được không?" Trần Nhu hỏi.
"Đương nhiên là được rồi mẹ, bọn con bao nhiêu tuổi rồi? Tam Hổ đều viết ra hết cho con rồi, tới chỗ nào dừng xe, tới chỗ nào đổi xe." Lão nhị Hàn Chu lên tiếng nói chuyện.
Trần Nhu nhìn về phía Hàn Hàng: "Lão đại, con muốn đi không?"
"Có ạ." Hàn Hàng gật đầu nói.
"Chanh Tử thì sao?" Trần Nhu cười nhìn về phía con gái mình. "Con không đi, con ở nhà giúp mẹ trông cửa hàng." Hàn Chanh nói.
Trần Nhu liền nói với Hàn Quốc Bân: "Chẳng trách MM cũng muốn có một đứa con gái, mỗi ngày nhìn bốn con hổ nhỏ kia đầu cũng to cả ra, chẳng có cái áo bông nhỏ tri kỉỈ nào."
Còn oán giận với cô là không có cái mệnh kia, sau này lớn tuổi rồi, tới một người nghe mình lảm nhảm cũng không có luôn.
Mấy đứa con trai này ấy, sau khi lớn lên hết thì thành người của con dâu, không còn quan hệ gì với cha mẹ nữa.
Sau đó tổng kết ra rằng, nuôi con trai lỗ vốn, nuôi con gái có lời.
Hàn Quốc Bân cười nói: "Chanh Tử là cô con gái rượu đó."
Hàn Chanh nhấp miệng cười: "Vậy thì tiền tiêu vặt phải cho con gấp đôi nha."
"Cho con gái gấp ba luôn." Cha cô bé nói.
Lão tứ nhìn mà đỏ cả mắt nhưng mà nó vẫn muốn đi qua nhà cậu ba bên kia để nghỉ hè.
Trân Nhu cũng nói rằng: "Anh cả và anh hai con đều muốn đi vậy thì cứ đi đi thôi, lúc đó là nghỉ hè, đi mà không có giường ngủ thi ngủ dưới đất cũng được, dù sao cũng là mùa hè."
Lão tứ rất là vui vẻ sau đó khoe ra với cha nuôi của mình, sau khi trở vê thành phố khẳng định nó sẽ đi tìm cha nuôi, cha nuôi còn có chút không yên tâm về nó.
Buổi tối mồng bảy, lão tứ lớn bị lão tứ nhỏ kéo tới nhà ăn cơm chiều, còn nói: "bên kia tôi từng đi tới một lần, quá xa, ngồi xe lửa cũng phải mất hai ngày xong sau đó còn phải chuyển xe hai lần liền, mấy đứa choai choai như anh em chúng nó có thể đi được đến đâu?"
Lão tứ nhỏ thấy cha nuôi mình nói vậy thì vội lên tiếng: "Cha nuôi, cha đừng có nói vậy, mẹ con đều đã đồng ý cho bọn con đi rồi!"
"đến lúc đó cha kêu thêm người đi cùng với mấy đứa vậy!" Lão tứ lớn nói.
Lão tứ nhỏ nghe vậy mới yên tâm, còn nói: "Con còn tưởng rằng cha nuôi muốn ngăn cản không cho chúng con đi cơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận