Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 565: Ngủ Thiếp Đi

Chương 565: Ngủ Thiếp ĐiChương 565: Ngủ Thiếp Đi
Lý Đại Nguyên cũng vô cùng cao hứng, trước đó hắn đã có hai đứa con trai, hiện giờ lại có thêm đứa con trai nữa, sao hắn lại có thể có năng lực như vậy được chứ?!
"Ai da, anh rể, cháu trai em lớn lên giống em, không giống anh rể chút nào hết!" A Thắng nhướng mày, đắc ý mà nhìn về phía Lý Đại Nguyên nói.
"cháu trai giống chú cháu gái giống cô, chuyện bình thường chuyện bình thường!" Tuy rằng Lý Đại Nguyên cảm thấy biểu tình của hắn ta có chút quái quái những nói chung cũng rất vui vẻ.
Hứa Dung Dung nằm trên giường cũng nở nụ cười thật tươi sau đó thì ngủ thiếp đi.
Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, nhưng mà Lý Đại Nguyên rốt cuộc không thể ở lại lâu được, sau khi giao lại hai mẹ con đó cho A Thắng giúp đỡ chăm sóc , tết Nguyên Tiêu hắn liền về lại huyện thành.
Về nhà biết Hàn Quốc Bân đã tới, hắn liền lấy lễ tới đáp.
Hàn Quốc Bân có thể cảm nhận được tâm tình tươi đẹp như tắm gió xuân của ông bạn già, cười hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì vui à?"
"Không có gì." Lý Đại Nguyên biết người anh em này của mình là người như thế nào nên cũng không có nói ra, nhưng tâm trạng hắn vẫn rất tốt. Hàn Quốc Bân rót cho hắn một chén trà.
"Tôi thấy cửa hàng buôn bán nội thất trong thành phố của cậu làm ăn rất được đó." Lý Đại Nguyên nói.
"Vài người hợp tác với nhau, chia đều xong cũng chỉ còn có như thế." Hàn Quốc Bân trả lời.
"Vậy cũng được rồi, nhưng mà sao trước đó cậu không tới tìm tôi bàn chuyện hợp tác chứ?" Lý Đại Nguyên hỏi anh.
"Thực ra tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà mỗi lần đi qua anh đều không ở nhà, tôi thấy CHu Xuyên cũng chẳng bận rộn như anh." Hàn Quốc Bân nói.
Lý Đại Nguyên có chút chột dạ, nói: "Chu Xuyên không có?”
"Không có, hắn nói anh tăng ca." Hàn Quốc Bân nhìn hắn.
Lý Đại Nguyên cười cười, bảo: "Tôi tăng ca, bận lắm."
"Anh cho rằng tôi không biết gì ở bộ vận chuyển hết hả?" Hàn Quốc Bân nghe vậy cũng lười không thèm phỉ nhổ nữa.
Lý Đại Nguyên cười ha ha, Hàn Quốc Bân lắc đầu nói: "Được, được lắm đó, qua một hai năm nữa anh cũng sẽ thành ông nội rồi."
Tuổi Lý Đại Nguyên lớn hơn anh hai tuổi, nhưng cũng chẳng cách quá xa mà Lý Đại Nguyên lại kết hồn sớm, năm đó lúc Hàn Quốc Bân mới vào bộ vận chuyển, hai đứa con của hắn là Lý Mãn và Lý Thương cũng lớn phết rồi.
"Tôi biết, không cần cậu nhọc lòng về chuyện này." Lý Đại Nguyên cười nói: "Cháu trai lớn của anh năm nay phải thi đại học đúng không?"
"Đúng là năm nay phải thi đại học." Hàn Quốc Bân gật đầu.
"Thành tích nó tốt như thế, năm nay nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc!" Lý Đại Nguyên nói.
"Việc học tập này chúng ta cũng không hiểu được, để xem chúng nó thế nào thôi." Hàn Quốc Bân cười cười nói.
Nhưng mà nó đến con trai lớn, trong lòng Hàn Quốc Bân cũng khá kiêu ngạo.
Đám người đồng lứa như bộn họ, không có ai không hi vọng con mình đỗ vào đại học cả, tuy rằng hiện giờ sinh viên không hiếm lạ như những năm về trước những cũng cói như là mới lạ.
Nhà ai mà có đứa đỗ đại học, cứ phải gọi là làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông.
Ngày mồng chín vừa rồi hiệu trưởng Chu còn tới đây ngồi cơ mà, nói với anh rằng, năm nay cần phải dốc hết sức cho Hàn Hàng một cái môi trường học tập thật tốt, nhìn có vẻ đây hẳn là muốn dốc toàn lực đi cạnh tranh ngôi vị trang nguyên.
Bên chỗ bọn họ là cái huyện thành nhỏ, Nhất Trung bên thành phố bên kia còn từng gọi điện thoại tới đây muốn mời Hàn Hàng chuyển trường qua thành phố đó học, đừng làm hạt giống tốt bị mai một.
Nhưng mà hiệu trưởng Chu không đồng ý, bao nhiêu năm trời trường học mới có được một hạt giống tốt như vậy? Mọi chuyện vẻ vang đều nhờ nó, thành phố muốn cướp di sao ông có thể đồng ý được!
Hiệu trưởng Chu chính là một nhân vật nổi tiếng tốt nghiệp đại học, tuy rằng không phải là những trường hàng đầu trong nước nhưng mà ông cũng là người học rộng biết xa.
Huống hồ ông tự mình đi thu thập tài liệu mang về, một mình đơn độc dạy học làm sao có thể kém hơn so với thành phố được?
vậy nên mới cự tuyệt lời mời gọi của thành phố, ông muốn bồi dưỡng ra một người trạng nguyên tỉnh, ở trong thành phố thì nhiều vô kể nhưng nhìn khắp tỉnh lại chẳng thấy có một ai.
Lý Đại Nguyên ngồi lại hơn một giờ rồi cũng đi về.
Hàn Quốc Bân về phòng liền ngó qua lão đại, một mình cu cậu đang ngồi trong phòng ôn đề, hiệu trưởng Chu nghỉ tết cũng không nhàn rỗi, mang về cho nó không ít bài thi và tài liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận